“Ồ? Ông nội có tức giận không? Vậy là được rồi, lần trước chú kiếm nhiều tiền cho em như vậy, ông nội đã ghen tị chết em, lần này còn làm như thế, sau này ông nội cũng không thèm để ý tới em mất”
“Không đâu”
“Chú có cách?”
“Ừ… Buổi chiều tính thế nào?”
“À? Ngủ trưa cái đi… Sau đó đi dạo một chút với mẹ em?”
“Ừ, chờ tới chiều em tỉnh ngủ, cho em câu trả lời chắc chắn”
“Ồ, nhanh như vậy sao?”
“ừ”
Có lẽ còn không cần lâu như vậy.
Ông già chính miệng nói sau này sẽ đối xử tốt với cô bé nhà anh.
Trước mắt cũng chỉ là thái độ tốt hơn, thực tế còn chưa từng thực hiện.
Cho nên không khó lắm.
Chờ tới trưa, Tô Noãn Tâm đi ngủ trưa, Lệ Minh Viễn làm xong lượng công việc nhất định liền gọi điện cho ông cụ Lệ.
Ông cụ Lệ tiếp điện thoại của anh, kinh ngạc nói: “Minh Viễn, có chuyện gì?”
“Dạ, nghe nói… Ông nội đưa cái đàn đi làm quà cưới?”
“” Chuyện này, ông ta cũng mới vừa làm xong không lâu, thằng nhóc này sao biết nhanh như vậy?
Nói xem, có phải phái người giám sát ông ta tiêu tiền không! Ông cụ Lệ lặng lẽ nói: “Từ lúc nào cháu biết được?”
“Bây giờ Minh Thành rất tin tưởng cháu”
*“* Được, bị thằng hai bán rồi.
“Sao vậy? Ông nội chột dạ hả?”
dâng tập đoàn Quốc Doanh cho con bé kia mài”
“Cháu cho là cháu cho, ông nội làm người lớn, không đối xử công băng với lớp trẻ là không đúng! Còn có lý à?” Lệ Minh Viễn tức đến phì cười.
Chẳng qua đối phó ông nội anh, anh vẫn rất có nghề.
Ông cụ Lệ bị nói đến có chút chột dạ, cau mày nói: “Vậy thằng nhóc cháu muốn sao?”
“Mặt tiền cửa hàng thương mại Thành phố Đế Đô, phong cách trang trí trên toàn thế giới đều giống nhau, tất cả các cửa hàng đều là nhãn hiệu đại lí.
“Sau đó thì sao?”
“Cháu muốn đưa cho cô bé nhà cháu một mặt tiền cửa hàng”
“Nhóc con, cháu mơ đi! Mặt tiền cửa hàng thương mại thành phố nhà họ Lê ông đều là một ngày kiếm được đấu vàng! Cháu đưa một cái? Vậy cháu đưa xong tương tự như đều đưa toàn bộ mặt tiền cửa hàng trên thế giới cho con nhóc kia, tổng cộng bao nhiêu cái mặt cửa hàng, cháu từng tính toán chưa.
”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cho nên ông không nói sai, thằng nhóc cháu chính là muốn dâng cả tập đoàn Quốc Doanh cho con bé kia chơi đùa”
“Ông nội bắt đầu trước! Ông nội không đối xử với tất cả mọi người như nhau, phớt lờ với cô bé nhà cháu, cháu chỉ có thể đền bù theo cách của cháu”
“Cách của cháu là phải ra tay hào phóng? Ông tuyệt đối không cho phép một phân nào đồ của nhà họ Lệ chúng ta rơi vào trong tay con bé của cháu! Ông thà rằng đi cho con bé Kỷ Hoài An kia mặt tiền cửa hàng còn hơn đưa cửa hàng cho nó”.