“Chính là một cửa hàng chăm sóc da trong trung tâm thương mại của Đế Đô, các sản phẩm cao cấp nhẹ nhàng, mẹ thấy đấy, họ tặng chúng ta, bộ này là của con, thích hợp cho mẹ mà mẹ thường dùng để chăm sóc da, còn bộ kia là của con”
“Chu cha, đây là thương hiệu nổi tiếng lâu năm đó… Trước đây mẹ đều dùng loại này”
“Sử dụng tốt không?”
“Đặc biệt dưỡng ẩm vào mùa đông, mặt nạ cũng rất dễ sử dụng.
Quan trọng nhất là hàng nội địa, giá thành không cao”
“Nếu đã dùng tốt vậy, vậy con sẽ làm người đại diện cho hãng này!”
“Hả? Người ta còn mời con làm người đại diện sao?”
“Đúng đó! Một năm sáu mươi tỷ phí đại diễn đó! Lạ có thể kiếm được chút tiền nhỏ rồi!”
“Minh viễn… Cho con cơ hội này sao?”
“Mới không phải đâu nha, chú chỉ là cho con cổ phần doanh số thôi, đối phương cảm thấy con thích hợp làm người đại diện, dự là thấy da con đẹp, mới hỏi con thích làm không, tôi vốn dí muốn xem thử sản phẩm có dùng tốt không rồi mới quyết định, nếu mẹ đã nói luôn cảm thấy dùng tốt, vậy thì con cũng yên tâm chọn sản phẩm này rồi”
Tô Ngọc Mỹ dỡ khóc dỡ cười: “Trên danh nghĩa người ta cho con bao nhiêu cổ phần?”
“Hai mươi phần trăm.
”
“Nhiều như thế sao? Thương mại Đế Đô là một hệ thống cổ tức, thường là năm phần trăm”
“Đây là sản phẩm nhà họ Quý, chú vốn dĩ không suy nghĩ cho sản phẩm của nhà họ Quý gia nhập vào thương mại Đế Đô, người ta liên hào phóng chỉ ra, mới miễn cưỡng suy nghĩ chút.
”
“Thì ra là như thế, vậy Minh viễn là nể mặt của con, tiền này con đúng là xứng đáng nhận được, chỉ là… Con phải cảm ơn Minh viễn thật tốt, có biết không?”
“Biết rồi mà mẹ, chú tốt với con, lát nữa con về sớm chút hầm canh cho chú uống”
“Nên như vậy, thời gian không còn sớm nữa rồi, con về sớm chút đi, hâm canh càng lâu uống càng có dinh dưỡng”
“Phù, mẹ, con mới đến mẹ đã đổi con đi”
“Đối tốt với Minh viễn mới là điều quan trọng nhất hiện giờ của con… Nhanh đi đi, chỗ mẹ không cần con”
Tô Noãn Tâm thiết chút nữa phun ra một ngụm máu.
Con có phải là con ruột của mẹ không thết Bị mẹ ruột đích thân tiễn ra tới tháng máy, sau đó còn nhấn nút trong lòng Tô Noãn Tâm nhất thời sụp đổ, Thôi bỏ đi, cũng đã xuống lầu rồi, vậy quay về hâm canh.
Ngồi lên xe để tài xế chở về, Tô Noãn Tâm sầu não gọi video cho Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn nhận cuộc gọi video của cô thấy được cô đang ngồi trên xe, không khỏi hỏi nói: “Không phải đi qua chỗ dì Tô sao? Còn nữa, biểu cảm trên mặt sao thế?”
Tô Noãn Tâm khổ sở than vãn hai câu nói: “Chú, mẹ em bảo em quay về nhà hầm canh cho anh uống, nói phải biết ơn anh! Đừng có lần nào cũng không có công lao cũng nhận thu lao.
”
Lệ Minh Viễn nghe thế bất giác cười nói: “Dì Tô thấu hiểu nhân tình thế thái hơn em, học hỏi mẹ mình nhiều vào.
”
“Biết rồi, em về nhà hâm canh cho anh là được chứ gì… chú có muốn ăn gì không nào? Em tiện đường mua về nhà luôn”
“Không phải là muốn làm món cá kho cho anh sao?”
“Được, vậy em nhân lúc còn sớm, đi chọn một con cá vừa to vừa tươi cho chú”
“Ừm, trên đường nhớ chú ý an toàn của mình”
“Chú yên tâm đi, hiện giờ xã hội rất thái bình, kỹ thuật lái xe của tài xế chú cũng rất tốt, an toàn lắm, anh lo xong việc sớm rồi về nhà nhé, em chuẩn bị sẵn cơm canh đợi anh quay về”
“Ừm”