“Quảng cáo của nhà họ Quý, chính là quảng cáo mà đàn chị làm đại ngôn… Lúc trước anh ta hứa với em là sau khi quay phim xong sẽ mời huấn luyện viên triệt quyền đạo tới dạy em võ phòng thân, kết quả là sau khi quay phim xong anh ta không có tiền… tất cả tiền đã bị con mụ quỷ hút máu Kỷ Vân Như hút hết”
Lệ Minh Viễn đã hiểu ra.
Nhưng không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Đây cũng coi như là mối quan hệ thần kỳ.
Nhưng nếu có thể tiến lên cùng nhau, thì cũng coi như những người này có quan hệ thần kỳ với nhau.
Anh gật đầu nói: “Ừ, tự em quyết định là được”
“Được, Lục Viễn Phương đã đồng ý rồi, bên phía Nhiếp Hạo cũng đã nói xong, ngày mai bọn em sẽ đi báo danh rồi chờ khai mạc”
“ừ”
“Anh Lệ mau đi giúp đàn chị đi, không đàn chị sẽ điên mất.
“Được”
Lệ Minh Viễn đi lên tầng, nhìn thấy con nhóc nhà mình đang nắm chặt tóc.
Tóc đã thành ổ gà rồi.
Khóe môi anh hơi cong lên, đi tới nói: “Kéo hết tóc là sẽ làm được bài tập sao?”
“Phụt… Sao hôm nay chú về sớm vậy?”
“Ừ, làm xong việc sớm”
“Chú ơi, cứu mạng! Hu hu… Người ta sắp làm đến phát khóc rồi”
“Buổi tối gia sư dạy thêm tại nhà sẽ tới”
“Nhưng toán học… em cũng không làm được.
”
“Được rồi… anh dạy cho em, thím Lý vẫn chưa làm cơm xong, vẫn còn thời gian.
”
Đến lúc ăn cơm, Minh Dao lên gọi hia người, hai người mới dừng lại.
Lúc xuống cầu thang, Tô Noãn Tâm đột nhiên nói: “Chú, hôm nay em với Trần Tố Nhi cãi nhau vài câu.
”
“Hửm?”
“Tân Thiên cùng Lâm Xuân Mạn đi đến nhà hàng ăn cơm thì gặp cô ta, cô ta chạy tới trước mặt Xuân Mạn bới móc… nói Xuân Mạn phẫu thuật thẩm mỹ, trước đó em đã nói với Tân Thiên, chỉ cần có người lấy chuyện này của Xuân Mạn ra công kích cậu ấy thì tìm em… Em ra mặt cho cô ấy”
“Sau đó không ngờ Tân Thiên lại bảo Lâm Xuân Mạn gọi điện cho em… Phụt, cái tên này cũng thật vãi lìn.
”
Khóe môi Lệ Minh Viễn hơi mím lại: “sau đó thì sao?”
“Sau đó em nói Xuân Mạn là bạn của em, bảo Trần Tố Nhi khách khí với cô ấy một chút, Trần Tố Nhi nói em là cái thá gì, bói em chưa chưa gả vào nhà họ Lệ đã coi mình là nữ chủ nhận, sau đó em khiến cho cô †a tức chị Hai người một đường đi về phía bàn ăn, vừa ăn cơm vừa nghe Tô Noãn Tâm nói chuyện.
Bởi vì bận tâm ở đây còn có một đứa bé là Minh Dao cho nên Tô Noãn Tâm nói rất là uyển chuyển.
Nhưng Lệ Minh Viễn nghe hiểu hết.
Trong mắt anh hiện lên ý lạnh: “Anh sẽ bảo ông nội nói chuyện với cô ta”
“Hả? Nói cái gì?”
“Nói em chắc chắn sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ lệ, bảo cô ta về sau nên khách khí với em một chút”
“Phụt, thôi đừng… Tốt xấu gì Trần Tố Nhi cũng là vợ của Lệ Kiên, cũng là trưởng bối, không cần phải làm phiền tới ông nội đâu, tự em cũng có thể giải quyết được cô ta”
Lệ Minh Viên nhíu mày nói: “Vậy được, không nói”
Sau khi ăn cơm xong, Lệ Minh Viễn vẫn gọi điện cho ông cụ Lệ.