“Cho nên cho cô ấy một chút niềm vui.
”
“Được”
Sự bá đạo của tổng giám đốc chiều vợ trong truyền thuyết đã online.
Đến cả liên sỉ cũng không cần, anh ta có thể nói cái gì nữa.
“vậy tôi đi báo danh cho tổng giám đốc và cô Tô”
“Ừ, chỉ mất một tuần, không ảnh hưởng gì tới công việc”
Trong lòng Lý Mạnh âm thầm chửi rủa, cho dù có ảnh hưởng thì anh sẽ quan tâm sao?
Lượng công việc còn không phải là sẽ đè hết lên người anh ta với bốn trợ lý sao?
Tổng cộng có năm trợ thủ đắc lực, có hai người là người của nhà anh, anh ta dễ dàng sao?
Tuy nhiên có thể cùng tăng ca với Lâm Sơn Linh cũng không tệ, đến lúc đó sẽ chuyển hết công việc xuống tầng ba mươi năm, bọn họ cùng nhau làm việc.
Tổng giám đốc không ở đây, anh ta chính là vua.
Cũng không tệ.
Chạng vạng tối, Lệ Minh Viễn tan làm về nhà.
Thấy Tô Noãn Tâm một bộ dáng vô lực ghé vào ghế sopha xem Thời Vĩ, anh đi qua bém phiếu báo danh chương trình đến trước mặt cô.
Tô Noãn Tâm mờ mịt nhìn anh hỏi: “Chú cho em cái gì đó?”
“Em tự xem”
Tô Noãn Tâm tò mò cầm phiếu báo danh lên xem, sau đó vẻ mặt khiếp sợ nói: “Chú vui lòng cùng em tham gia chương trình truyền hình sao?| “Ừ, chuyện các nữ diễn viên khác có thể thì em cũng có thể”
Tô Noãn Tâm trực tiếp đứng dậy từ trên ghế sopha, bay vọt đến trước mặt Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn theo bản năng đón lấy cô.
Chỉ thấy cô nhóc này vui vẻ hét lớn: “A a a a! Chú, em yêu chú chết mất! Chú đối xử với em thật tốt!”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn hơi mím lại: “Vui vẻ như vậy sao?”
Ngược lại ngoài ý muốn.
Anh biết là cô sẽ vui, nhưng không ngờ cô sẽ vui thành như vậy, trông giống như là bị điên vậy.
Tô Noãn Tâm cọ cọ vào cổ anh: “Vô cùng vui vẻ! Chú ơi, cảm ơn chú đã đối xử với em tốt như vậy… Rõ ràng chú là một cái tổng giám đốc.
của tập đoàn Quốc Doanh, khinh thường tham gia mấy cái chương trình rác rưởi này, nhưng chú vì em mà đi làm”
“Chú ơi, nhất định em sẽ học giỏi tiếng Anh, về sau chúng ta sẽ dùng tiếng Anh để nói chuyện! Chú giúp em luyện phát âm, chỗ nào không đúng thì chú uấn nắn cho em, có được không”
“Được”
Cô nhóc nghe lời cố gắng học tập như thế nhất định phải chiều chuộng.
Cho dù anh không ở nhà nhưng cô nhóc không hề lười biếng, mỗi ngày đều học Tiếng Anh, từ lúc xế chiều đến trước khi đi ngủ, học rất chân thành,tiến bộ cũng rất nhanh.
Thưởng chô cô là điều nên làm.
Sau khi cô điền phiếu báo danh xong thì gọi điện thoại cho Tô Ngọc Mỹ.
Tô Ngọc Mỹ ở bên kia dở khóc dở cười nói: “Noãn Tâm, con lôi kéo.
Minh Viễn làm loạn như thế, Minh Viễn cũng thuận theo con ư?”
Làm một nhân viên của tập đoàn Quốc Doanh, đối với việc tổng giám đốc nhà mình không ở lại tọa trấn công ty mà chạy đi tham gia chương trình truyền hình, bà cũng rất là cạn lời.
Tô Noãn Tâm cười híp mắt nói: “Mẹ, là chú chủ động dẫn con đi, con chỉ nói mỗi có một câu… Gần đây tiếng ANh của con rất tiến bộ, chú vì muốn thưởng cho con nên mới thỏa mãn yêu cầu này của con đó”