Tô Noãn Tâm tức giận gửi một tin nhắn cho Lý Mạnh: “Làm phiền thư ký Lý tra giúp tôi xem chuyện chồng Đàn Thiên Hương bị phá sản có liên quan tới người này không?”
“Không thành vấn đề”
Làm việc vì bà chủ là điều nên làm.
Sau khi Tô Noãn Tâm về nhà thì nhận được tin nhắn Lý Mạnh gửi đến.
Chỉ có một chữ: Tô Noãn Tâm lập tức hiểu hết.
Cái tên biến thái chết tiệt này hại đời người khác, sau khi người ta rút lui khỏi vòng cũng không cho người ta sống tốt.
Thật sự là vô cũng buồn nôn.
Tô Noãn Tâm lại nhắn tin cho Lý Mạnh: “Thư ký Lý, nếu tôi muốn để cho tên này phá sản thì chú sẽ giúp tôi không?”
Lý Mạnh nhìn hết tin nhắn, khóe miệng co rút trả lời cho cô một tin nhắn không quá chắc chắn: “Chắc là… Sế?”
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Ha ah ah ah, tôi nói đùa thôi, thư ký Lý đừng coi là thật”
Lý Mạnh cũng đã tưởng là thật.
Còn chạy vào phòng tổng giám đốc báo cáo.
Lệ Minh Viễn nghe vậy thì nhíu mày: “Tại sao nhóc con lại đột nhiên tra những thứ này?”
“Tôi cũng không biết…”
“Tra rõ”
“Dạ, tổng giám đốc”
Quả nhiên… tổng giám đốc sẽ.
Không cần cô Tô người ta phải cầu xin, sau khi anh biết chuyện xong là sẽ tự mình điều tra.
Cũng không biết người nhà họ Dương kai động gì vào người vị tổ tông này.
Hai ngày sau, toàn bộ sự tình đều được tra rõ ràng.
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Là ai bảo Mộc Nhã nói mấy chuyện đó với nhóc con?”
Lý Mạnh cười khổ nói: “Là cô Tô tự hỏi, dù sao cũng là nghệ sĩ muốn ký hợp đồng với công ty, hơn nữa còn có giao tình với Bạch Kỳ Sương… Chắc chắn là cô ấy phải biết rõ ràng”
Được rồi, đoán chừng cô nhóc kia bị buồn nôn không nhẹ.
Anh thản nhiên nói: “Bảo Lâm Đức Trung đi ra tay với giải trí Đỉnh Phong”
“Chuyện này… Lâm Đức Trung sẽ vui lòng sao?”
“Xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh vác, ông ấy sẽ vui lòng”
Mấy thứ không tốt đã bị nhóc con nhìn thấy hết.
Như vậy, để cho cô ấy biết một vài thứ… gọi là ác giả ác báo.
“Vâng, tổng giám đốc, tôi ta cái này đi sắp xếp”
Sau khi Lâm Đức Trung nhận được tin tức xong, trong lòng chắc chắn là sụp đổ.
Công ty giải trí của nhà họ Lâm với với công ty giải trí đỉnh phong của nhà họ Dương không chỉ kém nhau một hai điểm đâu….
Bảo nhà họ Lâm lên võ đài đấu với nhà họ Dương chẳng khác gì là bảo nhà họ Lâm đi chịu chết.
Nhưng nếu vị tổng giám đốc Lệ đã nói vậy, xảy ra chuyện gì thì anh gánh…… Vậy thì làm đi.
Làm một gia tộc nhỏ dựa lưng vào cổ thụ hóng mát, nhà họ Lâm không chỉ dính dáng đến nhà họ Lệ một chút.