Những minh tinh không biết nấu cơm kia, đúng là bị làm khó.
Còn Tô Noãn Tâm biết nấu cơm cũng bị làm khó.
Ở trong thành phố đều dùng khí thiên nhiên, khí ga, nhưng loại bếp lò này cô không biết dùng.
Sát vách càng thảm hại hơn, Tân Thiên không biết nấu cơm, Lâm Xuân Mạn là cô chủ nhà giàu thì càng khỏi nói.
Cũng may, bé trai rất nhanh đã đón bà nội nhà mình trở về.
Bà cụ biết nấu.
Hai người cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tô Noãn Tâm thì không may như vậy, trong nhà không có chủ nhà cũng không có rau mình trồng, không có lương thực, không có củi nhóm lửa, ngay cả gia vị cũng không có.
Cô một mặt mờ mịt nhìn trong phòng, cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Ngoại trừ tổ đạo diễn hỗ trợ cho cô mượn mấy cái vật dụng trên giường ra, chăn mền gối đầu rất sạch sẽ, còn những cái khác và ở rất nhiều nơi trong căn phòng đều tỏa ra mùi nấm mốc.
Trong lúc nhất thời cô thật sự không biết làm sao mới tốt.
Lệ Minh Viễn thì ngược lại anh rất nhanh liền đưa ra quyết định.
“Đầu tiên ra ngoài mua lương thực và đồ ăn về trước”
Được, đi sang nhà khác mua ư?”
“Ừm, trong thôn này chắc là có mấy loại cửa hàng hay quầy bán quà vặt gì gì đó, chúng ta đi xem rồi mua một chút gia vị về.
”
“Nhưng bếp lò ở chỗ này, em không biết dùng”
“Nhóm lửa là có thể dùng……: “Vậy chú giúp em nhóm lửa nhé, nhưng phải đi mượn bật lửa và than”
“Ừm, không cần gấp gáp như vậy, từ từ giải quy‹ €ó Lệ Minh Viễn ở đây Tô Noãn Tâm ngược lại gi chỗ dựa vững chắc.
g như tìm được Chú thông minh như vậy, khó khăn gì cũng không làm khó được chú ấy, cứ nghe theo chú ấy là được rồi.
Kết quả hai người vừa đi ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng hét kinh hoàng từ sát vách liên tiếp truyền đến.
“A a a! Có chuột!”
Là bên phía Trương Thanh, nhưng người kêu to lại là một người đàn ông.
Ngược lại là Trương Thanh rất tỉnh táo nói: “Không phải chỉ là chuột thôi sao, có gì đâu mà phải sợ như thế, nhìn em này!”
Tô Noãn Tâm trơ mắt nhìn Trương Thanh dùng tay bắt con chuột kia, quăng ra bên ngoài.
Nhìn thấy Tô Noãn Tâm đứng ở cổng trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, nhìn dáng vẻ miệng mở rộng thành hình tròn chữ O kia của Tô Noãn Tâm, Trương Thanh hơi xấu hổ nói: ‘Ách…… Nhà tôi cũng ở nông thôn, mặc dù không nghèo nàn như nơi này nhưng khi còn bé tôi từng bắt chuột, cho nên không sợ”
Tô Noãn Tâm một mặt sùng bái nhìn cô nói: “Cô thật sự, thật sự rất lợi hại!”
“Đây đã là gì, ngay cả rắn tôi còn có thể bắt nữa là”
“Thật sao……”
Bạn trai của Trương Thanh cũng từ bên trong đi ra ngoài, vẻ mặt vẫn trắng bệch như cũ.
Có chút ngượng ngùng nhìn về phía hai người cười nói: “Ách……
Thật mất mặt”
“Ha ha ha, không sao không sao, vừa nãy em cũng bị dọa quá chừng.
”
“…… Nhưng em là con gái đó.
Trương Thanh tùy tiện cười nói: “Thật sự là không sao cả, anh lớn lên trong thành phố mà, chưa thấy qua những thứ này cũng sẽ không có ai cảm thấy anh nhát gan”“
Bạn trai cô hàm súc cười nói: “Còn may là có em.
”