Tuy rằng ở nhà có người nấu cơm, nhưng bà cụ già có chút lớn tuổi rồi, là đàn ông đương nhiên phải làm loại công việc tay chân này.
Tân Thiên vốn chưa từng làm những công việc nặng nhọc, trong lòng nhất định là đang sụp đổ rồi.
Nhìn thấy Lệ Minh Viễn cũng đang xách xô nước đi tới, vẻ mặt Tân Thiên lập tức dịu đi, chớp mắt nhìn anh nói: “Anh thấy chưa, tôi cũng có thể làm công việc đồng áng”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn hơi nhếch lên: “Đi ba bước lại dừng một bước?”
“Anh à, tôi thấy đêm quê này có hương vị đặc biệt, nên mới dừng lại để ngắm cảnh”
“Vậy thì cậu tiếp tục ngắm cảnh đi”
Khi Lệ Minh Viễn mang theo một thùng nước quay trở lại, Tân Thiên vẫn chưa về đến nhà.
Nhưng thấy anh nhẹ nhàng xách nước đi, Tân Thiên cũng không muốn thua anh, chỉ cố dùng hết sức mình, xách theo hai xô nước, nhanh chóng đi về phía trước.
Nhưng đi không quá hai bước, vì trời quá tối nên anh ta không nhìn thấy hòn đá phía trước, vì vậy đã trực tiếp trượt chân té ngã, xôi hỏng bỏng không.
Hai xô nước đã phí công xách rồi.
Lệ Minh Viễn nghe thấy âm thanh, liền quay đầy liếc nhìn.
Tân Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc chết tiệt, còn không quay đầu lại giúp tôi”
Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: “Tưởng tôi không biết ghi thù à?”
Nói xong anh liền chuồn đi.
Nếu không phải bị máy quay chụp lại, Tân Thiên bây giờ đã chửi rủa người ta rồi.
Thằng nhóc chết tiệt!
Thấy chết mà không cứu đúng không!
Đáng tiếc chính là hai xô nước của anh ta, đều đã xách gần về đến nhà, nhưng chúng đều đã tràn ra ngoài.
Anh ta bò dậy khỏi mặt đất và phải quay lại lấy nước thêm một lần nữa.
Cho nên ngay từ lúc đầu tại sao lại muốn động não… đề xuất ra cái ý kiến đi đến giúp đỡ vùng núi nghèo này chứ?
Thà không cần mặt mũi còn hơn phải chịu đựng loại đau khổ này!!
Ở nước ngoài thực sự rất vui, khi ra ngoài du lịch cũng không sao cả!
Thật là biết vậy đã chẳng làm rồi!
Lệ Minh Viễn không nghĩ có vấn đề gì cả, làm cũng đã làm rồi, vậy thì làm cho xong.
Sau khi lấy nước quay về, Tô Noãn Tâm dùng giẻ lau sạch bếp, sau đó rửa sạch nồi, dùng nước nóng khử trùng tất cả bộ đồ ăn đã mượn, sau đó mới bắt đầu nấu ăn.
Vì không có nồi cơm điện, chỉ có thể nấu cơm trên bếp.
Một nồi cơm cuối cùng lại được nấu thành cháo, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ăn được.
Còn về phần đồ ăn, tuy là tay nghề nấu ăn của Tô Noãn Tâm không tệ, nhưng do xào rau trên lửa quá to nên rau có chút nhừ.
Nhưng dù sao thì Tô Noãn Tâm cũng đã cố gắng hết mình rš Cô nói với vẻ mặt đau khổ: “Chú… em đã cố gắng hết sức rồi”
Lệ Minh Viễn võ đầu cô nói: “Không trách em, do anh không biết nhóm lửa… nên lửa quá lớn”
“Vậy… có thể ăn cơm rồi”
“Ừ, ra sân ăn đi, ở bên ngoài mát hơn”
Lệ Minh Viễn đốt lửa, đã sắp nóng chết rồi.