Tô Noãn Tâm trực tiếp túm lấy tay cô ta vặn ra sau.
Đàn Thiên Hương đau đớn, thu tay về, kinh ngạc nhìn cô nói: “Cô làm gì vậy?”
“Câu này tôi muốn hỏi Đàm ảnh hậu mới đúng, cô muốn làm gì.
Tôi có lòng tốt đến an ủi cô, nhưng cô lại muốn bóp cổ tôi.
”
Vẫn may cô có chút bản lĩnh.
Nếu không cô sẽ mất mạng ở đây mất.
Đàn Thiên Hương vừa rồi mất đi lý trí, thực sự khiến cho cô sợ chết khiếp.
Đàn Thiên Hương cau mày nói: “Tôi không cần cô đến an ủi, cô đi đi”
“Nhưng tôi lo lắng cho cô”
“Vậy thì cô trả lời câu hỏi của tôi, cô có phải đã biết tất cả mọi thứ không?”
“Ừm… cô muốn nhắc đến là chuyện gì?”
“Chuyện liên quan đến tôi, Mộc Nhã đã kể cho cô nghe hết chưa?”
“Ừm… tôi không có để lộ ra ngoài”
Giọng Đàn Thiên Hương sắc bén nói: “Tôi đã dặn cô ta không được để lộ ra ngoài!”
“Đàm ảnh hậu, trước hết cô nên bình tĩnh! Nếu không hỏi rõ ràng, làm sao hãng phim có thể ký hợp đồng với cô?”
“Chủ của hãng phim, là cô đúng không?”
“Đúng vậy… nhưng tôi thề, tôi sẽ không để lộ ra ngoài…”
“Cô cút ra ngoài cho tôi!!”
Tiếng hét này có chút lớn.
Lệ Minh Viễn vội vàng chạy tới, kéo Tô Noãn Tâm ra phía sau.
Phí Dương cũng xông vào, che chắn cho Đàn Thiên Hương ở phía sau lưng, nhìn Noãn Tâm với ánh mắt không mấy thiện cảm: ” Cô Tô, cô đang làm gì vậy?”
“Ừm… Tôi chỉ muốn đến an ủi và ở bên cạnh cô ấy, không có ý gì khác”
“Thiên Hương không cần ai an ủi, làm phiền cô đi ra ngoài.
”
Lệ Minh Viễn ánh mắt lạnh lùng nói: “Nếu biết các người là những người không biết tốt xấu như vậy, cô nhóc của tôi sẽ không đi vào, đi”
Nói xong, liền nắm tay Tô Noãn Tâm rời đi.
Tô Noãn Tâm có chút tủi thân, bước theo sau Lệ Minh Viễn rời khỏi đó.
Lệ Minh Viễn không quan tâm đến việc giải quyết vấn đề sau đó như thế nào, anh đưa cô trở lại nơi xách nước trước đó, tiếp tục xách xô nước về nhà.
Trên đường quay trở về Lệ Minh Viễn không nói một lời nào.
Tô Noãn Tâm có chút tủi thân: “Chú, chú đây là đang trách em thích chõ mũi vào chuyện người khác à?”
“Không có.
”
“Nhưng chú đang tức giận kìa.
”
“Không phải giận em”
“Ô” Vậy là đang tức giận thái độ của Phí Dương và Đàn Thiên Hương rồi.
Sau khi trở về nhà, Lệ Minh Viễn nhìn về phía nhân viên vẫn đang quay phim nói: “Đủ rồi, chúng tôi phải đi tắm rửa nghỉ ngơi rồi”
Các nhân viên đang bận thông báo ngừng quay.
Sau khi mọi người rời đi, trong sân lại trở nên yên tĩnh đi nhiều.
Lệ Minh Viễn lúc này mới mở miệng nói: “Sau này còn có gặp ai cũng động lòng thương cảm nữa không?”