“Có hơi buồn ngủ, nhưng em sợ vào phòng nóng không ngủ được…ở bên ngoài bị gió thổi mới muốn ngủ”
em dựa vào anh mà ngủ, ngủ rồi anh sẽ bế em vào nhé?”
“Vậy còn anh thì sao? Anh có thể ngủ không?”
“Ưm”
Lệ Minh Viễn không thể ngủ được.
Sau khi anh đợi Tô Noãn Tâm dựa vào vai rồi thiếp đi thì bế người về phòng.
Sau khi đặt cô xuống giường trải chiếu, anh quạt cho cô cả đêm.
Cả một đêm anh không hề chợp mắt.
Bởi vì vốn không ngủ được.
Quá nóng… Thay vì hai người đều không ngủ được, vậy còn không bằng một mình anh không ngủ được nhỉ!
Hừng đông ngày hôm sau, đồng hồ báo thức của Tô Noãn Tâm reo.
Cô vội bò dậy từ trên giường, vẻ mặt mơ màng nhìn xung quanh thì thấy Lệ Minh Viễn ngồi ở đầu giường quạt cho cô.
“Chú… anh không ngủ à?”
“Ngủ rồi, mới tỉnh”
“Ồ ồ… báo thức em kêu rồi, em và Bé Anh đã hẹn hôm nay cùng nhau đi tới trường em ấy, chắc em ấy sắp tới rồi: “Ừ… dậy đánh răng, thay đồ”
Lệ Minh Viễn đứng dậy, đi vào trong sân.
Tô Noãn Tâm thay đồ rồi cùng với Lệ Minh Viễn cầm cốc nước đánh răng một cách cẩu thả trong sân.
Không lâu sau, Bé Anh đã đeo cặp xách tới.
Dễ nhận thấy cô bé đã làm việc đồng áng, trên đầu còn có mồ hôi, làn váy cũng đã bẩn hết, còn có cỏ dại trên tóc.
Tô Noãn Tâm nhìn thấy cô bé liền vội vàng xua tay nói: “Bé Anh, em ăn sáng chưa?”
Bé Anh gật đầu nói: “Em ăn cháo rồi”
“Vậy thì chị sẽ lấy bánh mì để ăn trên đườn: Vừa đúng lúc người của đoàn quay cũng tới rồi, vậy thì trực tiếp lên đường thôi.
Không có người nào dậy sớm cũng như đi sớm như họ.
Chỉ đến khi có người đến kiểm tra bên Tô Noãn Tâm thì thấy họ đều đã dậy, có lẽ là đang muốn ra ngoài đi chơi nên đã bố trí một đội quay phim đến đi theo sau.
Trong mắt Lệ Minh Viễn, hiếm có cô gái nhỏ nào siêng năng chạy ra ngoài chơi như thế này, anh cũng tự nhiên phối hợp.
Tô Noãn Tâm vừa gặm bánh mì, vừa lên tiếng hỏi từ sau lưng Bé Anh: “Bé Anh, thật sự mất một tiếng đồng hồ lận sao?”
Bé Anh gật đầu nói: “Ừm, đường rất khó đi… có rất nhiều khe núi, hôm trước trời còn mưa nữa, đường vẫn còn rất trơn nên không dễ đi, chị phải cẩn thận đó, để anh trai dẫn chị đi đi”
“Yên tâm đi, chị là người đã từng luyện võ.
.
” vừa nói xong, Tô Noãn Tâm liền trượt chân ngã xuống, nếu không phải Lệ Minh Viễn luôn đề phòng nên giữ được thì cô sẽ thật sự mất mặt ngã sõng soài ngày tại chỗ.
“Cẩn thận một chút”
“Ờm…không đi tốt, về sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa”
Kết quả là chưa được hai bước sau cô lại vấp phải cỏ dại, cả người ngã quỳ trên mặt đất, dùng hai tay chống đỡ.
Tô Noãn Tâm dở khóc dở người bò dậy từ dưới đất nói: “Thôi vậy, em không dám ăn to nói lớn nữa… chú dẫn em đi đi”