Nếu như lúc trước vẫn còn tìm lý do cho bản thân, bào chữa tội danh, hợp tình hợp lý tranh cãi với Tân Thiên, cũng không có ý thức được là hậu quả có bao nhiêu đáng sợ.
Như vậy thì giờ phút này rốt cuộc Tân Kiên cũng ý thức được.
Đứa bé kia của nhà họ Lệ… Là đứa nhỏ từng bước từng bước bò dậy từ trong địa ngục.
Anh hoàn toàn không phải là một tổng tài bá đạo đơn giản giống như vẻ bề ngoài của mình vậy.
Anh không chỉ có thiên phú kinh doanh… Mà anh còn là một ác ma.
Trên tay anh dính quá nhiều máu.
Mặc dù đó là máu của những tên sát thủ muốn mạng của anh.
Chi thứ hai và chỉ thứ ba của nhà họ Lệ, còn có cả bà cụ nữa.
.
n như là tất cả đều muốn mạng của anh, đều muốn trước khi anh trưởng thành, cướp lấy quyền thừa kế của anh.
Người ở trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể sống sót được… Không là ác ma thì là cái gì?
Ông ta thật sự rất sợ.
Lúc trước không dám nghĩ sâu hơn, bây giờ ông ta lại càng không dám nghĩ nữa.
Gần như là trong đầu óc đều là hình ảnh mình chết thảm…
Người khác nuôi con gái để dưỡng già… Ông ta nuôi con gái, cuối cùng lại hãm hại chính bản thân mình đến chết.
Bây giờ Tân Kiên đã hoàn toàn không dám đứng ở dưới góc độ của Tân Viên để suy nghĩ chuyện này nữa… Ông ta ý thức được mình đã làm sai chuyện gì.
“Tân Nghĩa… Bố bởi vì đã có một đôi trai gái, cho nên cũng đã bỏ quên con quá nhiều… Nhưng mà cuối cùng thì con cũng là con cháu của nhà họ Tân chúng ta, nếu đến lúc chúng ta không còn ở đây… Nhà họ Tần vẫn còn phải dựa vào con tiếp tục phát triển đó có biết không…”
Nói một phen, thiếu chút nữa nói đến mức làm cho Tân Nghĩa sụp đổ.
Hai tròng mắt của anh ta đỏ ngầu nhìn Tân Kiên nói: “Lúc này bố mới nhớ đến con sao, vậy lúc trước thì sao? Cho dù con có hận mấy người hơn đi nữa, thì con cũng chưa từng muốn mọi người phải chết cả!
Con nói cho mọi người biết, con không đảm đương nổi nhà họ Tân, con cũng không có bản lĩnh giống như Lệ Minh Viễn… Con trời sinh cũng chỉ có thể làm một đứa ăn chơi trác táng mà thôi! Nhà họ Tân cứ để cho anh trai tiếp quản đi, đời sau cũng để cho con của anh ấy đi tiếp quản, con không có hứng thú! Mấy người tốt nhất là sống sót thật tốt cho con!
Nếu không đến lúc đó con sẽ lập tức dẫn theo mẹ đi ra nước ngoài, cao chạy xa bay, mặc kệ tất cả!”
“Cái thằng nghiệt tử nà) “Bố, bố có tư cách gì để mắng con cơ chứ? Con là nghiệt tử sao?
Con vừa sinh ra đã là nghiệt tử hay sao hả? Bố có từng để ý đến con bao giờ sao? Lúc mẹ con bị Tân Viên đánh chửi bắt nạt thì bố có từng quan tâm đến sao? Con từ nhỏ đã bị Tân Viên bắt nạt, bố cũng chỉ mắt nhắm mắt mở không quan tâm, thật giống như là sự tồn tại của mẹ con con là thứ đặc biệt để cho Tân Viên xả giận vậy… Con vốn là không muốn nói những lời này, nhưng bây giờ bố ở chỗ này làm cái gì chứ? Nói lời trăng trối sao?”
Tân Thiên hít sâu một hơi nói: “Bố, đủ rồi!”
Hàm răng Tân Kiên vừa run lên, vừa gầm nhẹ nói: “Vậy các con nói bố nên làm gì bây giờ hả? Cho dù là bây giờ bố đã ý thức được sai lâm của mình thì có thể thay đổi được cục diện bây giờ hay sao? Mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, coi như là bố đáng chết thì bố cũng sẽ không chối từ, là bố nợ các con! Bố có thể tự mình đi tìm cái chết…
Nhưng mà bố hi vọng là các con của mình vẫn có thể sống tiếp, nhà họ Tân chúng ta không thể không có đời sau được…”
Nói xong lời cuối cùng, người đã lớn tuổi như vậy lại có thể nghẹn ngào thành tiếng.
Tân Thiên và Tân Nghĩa không khỏi nhìn nhau một cái, rồi sau đó vội vàng nghiêng mặt đi, đều không nỡ nhìn thẳng.
Sớm biết là có ngày hôm nay, thì ban đầu cần gì phải làm như vậy!