“Các người quen nhau sao?”
“Ừ.
”
“Cô ta sẽ không hại cô chứ?”
“Tôi không biết… Cô ta vẫn luôn ghen ghét tôi, tôi cũng không biết †ạo sao điều kiện gia đình của cô ấy tốt như vậy mà lại bị bắt tới đây”
“Chắc là bị người hãm hại chăng?”
“Không biết… Nhưng tôi sợ cô ta lừa tôi”
“Đều đã như vầy rồi, ai cũng không tốt hơn ai… Làm sao cô ta có thể hố cô được, cô đừng sợ”
“ừ”
Tô Noãn Tâm không biết bói cái gì cho phải.
Cô vẫn luôn trốn tránh cô ta, không muốn mọi chuyện phức tạp, kết quả cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Chờ đến khi xe dừng lại lần nữa, lại có đàn ông tới chọn người.
Thế mà Lan Bảo Khiết lại chủ động cười với người đàn ông nước ngoài này.
Sau đó thuận lợi bị người đàn ông vác đi.
Trước khi đi còn ném cho Tô Noãn Tâm một nụ cười không có ý tốt.
Phía sau lưng Tô Noãn Tâm không khỏi phát lạnh.
Đến khi Nam Nam cô xuống xe, cô có hút hoảng hốt nói: “Nam…
Hay là bây giờ chúng ta chạy luôn đi?”
“Chạy cái đầu cô ý, sắp tới căn cứ rồi, chỉ còn hai tiếng đi đường nữa thôi, tới đó xong sẽ tốt hơn… Chỗ này đều là khu không người, đi đến chỗ khác mà gặp được người mang súng thì cũng là tự mình sa lưới…”
“Nhưng Lan Bảo Khiết đã phát hiện tôi, cô ta còn chủ động để người ta mang đi, tôi vẫn luôn cảm thấy cô ta không có ý tốt…”
“Có ý gì?
“Cô ta thích chú nhà tôi… Vẫn luôn ghen tị chú nhà tôi chiều chuộng tôi, tâm ghen tị của phụ nữ đó, anh hiểu không?”
Nam nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một người đàn ông ngoại quốc đàn ôm eo Lan Bảo Khiết đi về phía bên này.
Đáy lòng Tô Noãn Tâm không khỏi siết chặt lại.