Có trời mới biết trong lòng Lệ Minh Viễn có bao nhiêu sụp đổ.
Lúc trước có Nam bảo vệ cô nhóc một đoạn đường Nhưng mà con đường phía sau, chỉ còn lại một mình cô nhóc.
Cô nhóc ấy yếu đuối như thế.
Động một chút là sợ đến phát khóc… Làm sao có thẻ chịu nổi.
Anh nhất định phải nhanh chóng tìm được cô, nếu không cô sẽ thật sự bị dọa chết.
Nhưng rất nhanh đã không có bất cứ đầu mối gì về Tô Noãn Tâm.
Người đã ra tới nước ngoài thì thật sự không dễ tìm, giống như sóng lớn đãi cát vậy.
Tô Noãn Tâm bị mang đến đất nước của người da đen, là một quốc gia nổi danh nghèo khó trên thế giới.
Lại còn vô cùng lộ xộn.
Cũng may có Nam giúp mặt cô trở nên lem nhuốc giống như một con mèo hoa vậy.
Mấy ngày nay tinh thần mệt mỏi, người gầy đi không ít, còn lọ ra vẻ rất tiều tụy.
Sau khi mang về xong, bọn họ bị nhốt trong cái lồng sắt.
Thật giống như là một nhóm hàng đang chờ bị bán đi.
Đoạn đường này, mấy người phụ nữ đều bị dọa đến chết lặng.
Không biết vận mệnh tương lai của mình sẽ là như thế nào.
Đến cả Lan Bảo Khiết bị Nam đánh ngất cũng bị mang về.
Không dám tiếp tục làm loạn, cả người lộ ra vẻ trầm mặc.
Vương Đình vẫn luôn ở một chỗ với Tô Noãn Tâm, cả người có chút chết lặng.
Trên đường đi đều trầm mặc.
Sau khi bị mang vào lồng nhốt kỹ mới nói một câu.
“Không có hy vọng…”
Tô Noãn Tâm nhíu mày: “Miễn là còn sống thì vẫn sẽ có hy vọng”
“Nơi này chính là quốc gia nghèo khó nhất thế giới, phụ nữ ở đây giống như là súc vật vậy… Đến cả phụ nữ của đất nước bọn họ sống cũng không bằng heo chó, như nô lệ bán đi, về sau sẽ không biết phải trải qua những chuyện gì.
.
”
“Nhưng dù thế, chúng ta có thể làm cái gì bây giờ?”
“Nếu không thà chết độc rồi”
“Cô đừng nghĩ bậy… Miễn là còn sống là sẽ có hy vọng”
Lúc này Tô Noãn Tâm đã phát hiện xung quanh có rất nhiều người đụng đầu vào cộ, đâm đến đầu rơi máu chảy.
Mấy người da đen tới ngăn lại, trực tiếp mổ bụng mấy người không biết chết hẳn kia chưa… Lấy hết nội tạng, cảnh tượng vô cùng dọa người.
Tô Noãn Tâm che mắt không dám nhìn.
Quả thực là còn đáng sợ hơn cả ác mộng.
Thấy không, đây chính là kết quả của người tự tìm đường chết.
Đến cả chết cũng không yên lành.
Thấy cảnh này, không ai dám tiếp tục tìm chết.
Nhưng cũng may những người ở chỗ này vẫn lấy nước và thức ăn cho bọn họ ăn.
Nhưng sau khi nhìn một màn đáng sợ kia, con mẹ nó ai dám ăn nổi nữa.
Không nôn mửa ra đã là tốt lắm rồi.
Vương Đình bị dọa đến run lẩy bẩy, nhào vào trong ngực Tô Noãn Tâm, khóc cũng không dám khóc lớn, chỉ có thể nghẹn ngào thút thít.