Bác sĩ người nước ngoài đeo kính, mặc áo blouse trắng trông có vẻ rất hiền lành, nói: “Yên tâm, không sao đâu, chúng tôi chỉ có một bệnh nhân, không cần nhiều máu như vậy”
Tô Noãn Tâm vẫn hơi do dự.
Người phụ nữ bên cạnh đẩy cô, nói: “Đi thôi… nếu không đêm nay tôi không còn sức để cứu cô lần nữa đâu”
Lan Bảo Khiết lại nói: “Không được, Tô Noãn Tâm cô không thể đi được…
Vương Đình cũng hơi muốn để cô đi.
Cô gái ngoại quốc lại giận dữ nhìn các cô, nói: “Các người thật ích kỷ! Cô ấy có thể sống sót đi ra ngoài, các người không thể ngăn cản cô ấy”
Tô Noãn Tâm nghĩ đến cảnh tượng như cơn ác mộng đêm qua, cô thực sự không muốn trải qua lần nữa.
Tối hôm qua nếu không phải vì các cô, sao cô gái ngoại quốc này có thể bị thương nặng như vậy…
Nhìn thấy cô yếu ớt như vậy mà vẫn suy nghĩ cho mình, Tô Noãấn Tâm hít sâu một hơi nói: “Cô phải sống thật tốt, chỉ cần cô còn sống thì còn có hi vọng báo thù, biết không…? Nếu chú nhà tôi tới đây, các cô hãy nói với anh ấy rằng tôi đã bị những người này đưa đi… anh ấy sẽ tìm được tôi.
”
“Tô Noãn Tâm, cô không thể đi được…”
Nhưng mà, vấn đề hiện tại không phải là Tô Noãn Tâm có muốn đi hay không.
Mà là cô đã để lộ ra nhóm máu của mình, bị người trông coi trực tiếp xông vào cưỡng chế mang đi.
Giá cả mà các bác sĩ này đưa ra rất cao.
Nếu bạn có thể bán thêm một cái nữa, bạn chắc chắn phải bán thêm một cái nữa.
Tô Noãn Tâm đã bị đưa đi rồi, vẫn không yên tâm nhìn về phía cô gái ngoại quốc kia.
Cô gái ngoại quốc mỉm cười, lắc đầu với cô ấy, ý bảo rằng mình không sao.
Trong lòng Tô Noãn Tâm có một nỗi lo sợ không thể giải thích được về tương lai, rồi bị đưa đi.
Lại bị đưa đi chỗ khác.
Chỗ tiếp theo còn chưa biết là chỗ nào.
Liệu có thực sự giống như họ nói không? Nói là chỉ cần máu… có nhiều người, nên không cần dùng nhiều?
Vậy thì, sau khi cô cho máu xong có thể lấy lại tự do không?
Những người này có thể tin được không?
Mang theo sự mờ mịt vô hạn, Tô Noãn Tâm và ba người phụ nữ cùng nhóm máu bị mua đi rồi đưa vào một chiếc xe Multi Purpose ‘Vehicle màu đen.
Qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, cuối cùng Tô Noãn Tâm cũng nhìn thấy thế giới của những người bình thường.
Sau nửa tháng, cuối cùng cô cũng được trở lại thế giới của người bình thường.
Rời đi chỗ quỷ quái đầy u ám đó.
Nhưng chỗ tiếp theo bị đưa đến cũng không rõ là đến đâu.
Lệ Minh Viễn gấp rút lên đường, khoảng chiều tối mới đến được chợ nô lệ.
Không nghỉ ngờ gì nữa, anh lại chậm mất một bước rồi.
Trong lòng anh hoàn toàn sụp đổ rồi.
Liên tiếp đến muộn mấy lần, anh tức giận đến mức muốn phát điên.
Sắc mặt anh căng thẳng, bị Lan Bảo Khiết gọi lớn: “Lệ Minh Viễn!
Cuối cùng anh cũng tới rồi, em biết anh sẽ tới mà, ha ha ha… anh thật.
.
anh đã đến rồi, đáng tiếc Tô Noãn Tâm đã bị bán đi… thật đáng tiếc.
Lệ Minh Viễn không biết rốt cuộc Lan Bảo Khiết đã trải qua những gì, nhưng anh thật lòng cảm thấy có lỗi vì đã đến muộn một bước.