Giọng cô gái ngoại quốc kia nghẹn ngào, nói ôi rất hối hận… Nếu biết anh đến sớm như vậy, tôi sẽ không để cô ấy bị bán đi… Tôi sợ đêm nay không bảo vệ được các cô ấy… đi được là tốt… tôi sai lâm rồi.
“
Lệ Minh Viễn không nói gì, chỉ nói: “Đưa hai người bọn họ về nước, đưa cô ấy đến bệnh viện điều trị”
“Nhưng mà đại ca ơi… Bọn em đã ép hỏi ông chủ ở đây rồi, ông ta nói rằng những người đó không rõ lai lịch, sau khi mua xong thì đi luôn…
manh mối tìm kiếm chị dâu hoàn toàn bị cắt đứt rồi”
Lệ Minh Viễn day day thái dương… lúc này, chỗ này thật sự rất đau.
Mấy ngày liền anh chưa được nghỉ ngơi cho tốt, cơn đau tích tụ lâu ngày.
“Đi, tiếp tục tìm!”
“Vâng thưa đại ca.
”
Cô gái ngoại quốc kia nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh nhất định phải tìm được cô ấy, cô ấy là cô gái duy nhất trên đời này nói rằng tâm hồn tôi, tấm lòng tôi trong sạch… Cô ấy không chê tôi bẩn, cô ấy vòng tay ôm tôi ngủ, muốn tôi sống tiếp, còn sống là còn có hy vọng… “
Viền mắt Lệ Minh Viễn cay xè, nói: “Tôi sẽ làm được”
Anh vẫn luôn tìm kiếm.
Chỉ là… làm cách nào cũng không tìm được.
Đột nhiên trước mắt Lệ Minh Viễn tối sầm, cả người ngả xuống đất.
Đàn em của anh trực tiếp kêu lên: “Đại call”
Lan Bảo Khiết ngạc nhiên hỏi: “Anh ấy làm sao thế?”
Đàn em của Lệ Minh Viễn cười khổ: “Sau khi chị dâu mất tích, đại ca vội vàng tìm kiếm từ trong nước ra tận nước ngoài, mấy ngày liên tiếp không hề nghỉ ngơi… Chắc là mệt mỏi quá.
”
Lan Bảo Khiết không nói nên lời.
Chỉ biết tâm phục khẩu phục.
Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm đúng là xứng đôi vừa lứa.
Một người cho dù tuyệt vọng cũng tin tưởng ông chú nhà mình sẽ đến cứu mình.
Một người khác thì không ngừng đuổi theo tìm kiếm sau lưng.
Có thể cuối cùng vẫn lướt qua nhau.
Nhưng giữa hai người họ sợ là đến thần tiên cũng không chen vào được, chỉ trách bản thân lúc trước quá ngu ngốc.
Suốt ngày chỉ biết mơ mộng…
Cô ta thật ngốc nghếch.
Giờ phút này Lan Bảo Khiết đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Sau khi tiếp xúc, Tô Noãn Tâm thật ra là một người rất ấm áp, tốt bụng lại hiền lành, ít nhất tốt hơn cô ta rất nhiều.
Là cô ta không xứng đáng với Lệ Minh Viễn, cô ta thừa nhận.
Cùng với Vương Đình bị anh sai người đưa về nước.
Còn người phụ nữ nước ngoài tên Ali đó bị đưa đến bệnh viện.
Toàn bộ thị trường nô lệ trực tiếp bị người của Lệ Minh Viễn san phẳng.
Kể từ đó ở nước ngoài không còn thị trường nô lệ nào nữa.
Lệ Minh Viễn ngủ suốt một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ nhớ Tô Noãn Tâm bị một đám bác sĩ thần bí mang đi.
Mang đi để làm gì?
Làm chuột bạch thí nghiệm sao?