Kỷ Vân Như gật đầu: “Nhờ các người”
“Chẳng qua cô Kỷ… anh Kỷ không có đời sau à?”
Kỷ Vân Như nhíu mày: “Tôi đã nói anh tôi chưa kết hôn, cũng không có bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh, làm sao có con được? Các người vân chưa từ bỏ ý định à?”
“À… còn không phải bởi vì nhóm máu của con cháu đối với anh Kỷ tuyệt đối phù hợp nhất…”
Kỷ Vân Như lạnh lùng cười: “Nếu anh trai tôi thật sự có con, tôi sẽ để cho nó đi làm kho máu của mấy người sao! Anh ấy mà tỉnh lại chẳng phải sẽ giết tôi sao!”
“Không cần nhiều như vậy… Lý luận ngân hàng máu là nhằm vào những nhóm máu có trị số phù hợp cao nhưng không phải họ hàng thân thuộc.
Những người như vậy sẽ cần rất nhiều máu nhưng nếu là nhóm máu có nồng độc cao thì không cần nhiều như thế”
“Ngoại trừ thân thích… thì không tìm được cách khác sao?”
“Cơ hội rất nhỏ, trong một tỷ người chỉ có thể tìm được một người.
.
”
Kỷ Vân Như vừa nghe, trong lòng liền nguội lạnh, dù sao cơ hội cũng thấp như thế.
Cô ta hít sâu một hơi nói: “Vậy thì tiếp tục tìm cho tôi, tôi đã cung cấp cho các người đầy đủ tiền… Coi như không tìm được thì mua nô lệ làm ngân hàng máu cũng được, nhất định phải cứu sống anh trai tôi!”
“Chúng tôi sẽ cố hết sức”
Ngắt điện thoại, Kỷ Vân Như nặng nề thở dài một cái.
Sao lại khó khăn như thết Cô ta đã chờ đợi hơn hai mươi năm… Kỹ thuật chữa bệnh trong nước không tốt, nghe nói nước ngoài chữa được, cô ta liền mang người ra nước ngoài.
Nhưng vì sao vẫn khó khăn như thế.
Cô ta… thật sự không thể đợi được nữa.
Trong lòng Kỷ Vân Như tràn đầy tuyệt vọng, cô chủ luôn chỉ tay năm ngón trước mặt người khác sợ hãi nhất là mất đi chỗ dựa nhà họ Kỷ.
Toàn bộ mặt mũi nhà họ Kỷ đều dựa vào một mình cô ta cứng rắn chống đỡ.
Hơn hai mươi năm trước, cô ta cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi.
Trời mới biết những năm này cô ta đã trải qua những thứ gì.
Bên ngoài vĩnh viễn rạng rỡ xinh đẹp, cho dù người ngoài xem thường nhà họ Kỷ, cô ta vẫn là bà Lục giàu có nhất Thủ Đô.
Chỉ có duy nhất một điều, nhiều năm như vậy bị chồng coi thường, trong lòng cô ta cô đơn khó chịu đựng.
Vừa thống khổ vừa tuyệt vọng.
Ai sẽ suy nghĩ cho cô ta?
Đau lòng cô ta?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, giờ phút này Kỷ Vân Như thật sự muốn gặp người đó.
Chuông điện thoại của Nhiếp Hạo đột nhiên vang lên.
Anh ta nhìn lướt qua cô nhóc khóc mệt đã ngủ say trên giường, khế nhếch môi nhận được điện thoại: “Chuyện gì?”
“Hạo… em muốn gặp anh”
“Minh Dao đang ở đây, không thích hợp”
“Anh mang con nhóc đi chỗ khác… Em lập tức, lập tức đến tìm anh”
Nhiếp Hạo nhức đầu nói: “Không thể để ngày mai được sao?”
“Hạo…”