Tô Ngọc Mỹ lắc đầu nói: "Hoàn toàn không có suy nghĩ đó... nếu như nhất định phải nói ra một ý nghĩ nào đó thì mẹ có một mong muốn." "Mong muốn gì vậy ạ?” "Mẹ hy vọng nửa đời còn lại có thể gặp được chủ nhân của đôi mắt đó.
Một đôi mặt đặc biệt đẹp để thường xuất hiện trong mơ... đã chiếm trọn trái tim của mẹ cô.
Từ đó dẫn đến việc mẹ cô không cần tình yêu, mà chỉ muốn gặp được chủ nhân của đôi mắt đó?
Tô Noãn Tâm cảm thấy có phải mẹ cô trở nên hồ đồ không thật không thể tưởng tượng được. rồi
Trông thấy dáng vẻ lúc bà nhắc đến đôi mắt đó giống hệt như một cô gái trẻ biết yêu, dường như trẻ ra thêm vài tuổi Tô Noãn Tâm đột nhiên cảm thấy những thứ này đều không quan trọng nữa, chỉ cần mẹ cô vui vẻ, chăm sóc sức khỏe thật tốt, sống lâu trăm tuổi là được rồi.
Vào ban đêm, hai mẹ con ôm nhau trên giường bệnh cùng đi vào giấc ngủ.
Tô Noãn Tâm hôm đó ngủ rất say sưa, hôm sau thức dậy tỉnh thật cực kỳ sảng khoái. “Mẹ à, hôm qua con có bảo đưa quà cho thím Lý, nhưng đoàn làm phim của chúng con đang quay phim ở sâu trong núi... làm gì có nơi nào để mua quà chứ. Cho nên bây giờ con phải ra ngoài một chuyển mua quà cho thím Lý, dù sao thím ấy đối xử với con rất tốt." “Được rồi, Noãn Tâm nhà mình cũng rất hiểu chuyện, là điều tốt... còn Viễn thì sao? Con đã chuẩn bị quà cho nó chưa?" "O... chura a." “Con nhóc này thật không có lương tâm, vẫn nhớ nó ở bên cạnh luôn đối tốt với con như vậy, con lại không hề nhớ tới người ta." “Hả mẹ, con không có, con cảm thấy chủ có nhiều tiên như vậy, cái gì cũng không thiếu nếu con mua tặng chủ ấy một chiếc đồng hồ đeo tay đặt tiền, vậy không phải người trả tiền vẫn là chủ ấy sao, dùng tiền của chủ mua quả cho chủ thật không có thành ý chút nào!" “Đợi sau khi con nhận được tiền thù lao mua tặng chủ món quà khác cũng không muộn đầu
Tô Ngọc Mỹ nghĩ một hồi, cũng phải, Viễn cũng đâu thiếu thứ gì.
Nhưng lại cảm thấy nó rất thiếu thốn tình yêu. Cho nên bà nói: "Vậy con phải quan tâm Viễn nhiều hơn, đối xử tốt với nó, cũng tốt hơn so với mua quà tặng. “Con biết rồi mẹ, buổi tối con vẫn đi nấu cơm cho chủ ăn, còn chưa đủ tốt sao ạ. " “Nấu bữa cơm đã là cái gì, ngày thường vẫn phải nhớ quan tâm hỏi thăm, cho dù hai đứa không ở cùng nhau thì trong lòng vẫn phải nhớ tới nhau, không thể vô tâm như vậy." Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Vâng mẹ con biết rồi, mỗi ngày con đều gọi điện cho chú còn chưa được sao!” Văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Doanh.
Lý Mạnh tiến vào phòng làm việc báo cáo tình hình với Lệ Minh Viễn, phát hiện cả buổi chiều tổng giám đốc của bọn họ thường cúi đầu xem đồng hồ nhiều lần.
Cuối cùng anh ta không thể không hỏi: “ Tổng giám đốc, hôm nay anh có điều gì sao?”
Lệ Minh Viễn ngước nhìn anh ta, hỏi ngược lại. "Buổi tối có hẹn không?"
Khóe miệng Lý Mạnh khẽ giật, nói: “Tổng giám đốc muốn hẹn tôi tối nay sao?”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn cũng cong theo. "Cậu nghĩ sao?" “Tôi nghĩ Tổng giám đốc mỗi ngày đều có thể gặp tôi vô số lần, đoán chừng sau giờ làm việc không muốn nhìn thấy tôi nữa.
Vậy sao anh ta vẫn còn hỏi vậy chứ?
Não có van de roi sao!
Lệ Minh Viên thản nhiên nói: "Nhóc con được nghỉ phép rồi, buổi tối sẽ về nhà nấu cơm nên mới cậu tới"
Vẻ mặt Lý Mạnh giống được sủng mà kinh hãi nói: "Trong lòng cô Tô cũng có tôi sao!”
Hiếm khi có một lần nghỉ phép trở về nấu cơm cho Tổng giám đốc vậy mà vẫn không quên mời anh ta đến ăn.
Bông thấy Tổng giám đốc của bọn họ đang nhìn mình với ảnh mắt lạnh lẽo, không nói lời nào...
Lý Mạnh lập tức cảm thấy đầu tê rần nói: “Tổng giám đốc, anh tuyệt đối đừng nghĩ nhiều... tôi không có ý đó.
Lệ Minh Viễn cũng biết anh ta không dám có suy nghĩ đó, nhưng cái gì là trong lòng cô nhóc có cậu cơ?
Trong lòng cô nhóc nhà tôi tại sao lại có cậu?