“... Thân thể của bố tôi rất tốt, chắc không thể ra đi đột ngột được...
Tần Thiên cảm thấy không có cách nào để trò chuyện về chủ đề này nên đi nhanh về phía trước, trêu chọc con chó.
Lâm Xuân Mạn cũng mơ màng phát hiện, hình như Lâm Thiệu không muốn nói về cái chủ đề này.
Nhanh chóng đổi sang chuyện khác: “Cậu Tần, rốt cuộc thì chú của Noãn Tâm đang làm cái gì, khí thế rất dọa người... quả thực còn đáng sợ hơn cả mấy băng đảng xã hội đen trong phim truyền hình.. “Cô Tô không nói cho cô biết?”
Lâm Xuân Mạn lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết rõ là chủ của Noãn Tâm có rất nhiều tiền, còn những thứ khác không có rõ ràng cho lắm. “Có nghe nói qua Tập đoàn Quốc Doanh ư?” “Nghe nói qua." “Hãy nhớ cuốn tạp chí mà trước đây cô đã từng đọc trong phòng của bố cô, nếu không nhớ thì trở về tìm lại đọc một lần nữa.”
Một câu này khiến cho Lâm Xuân Mạn sửng sốt.
Tạp chí
Lúc trước cô đã từng nói Lệ Minh Viên rất giống người trên bìa tạp chí mà cô đã nhìn thấy ở trong phòng của bố cô.
Thế nhưng vốn dĩ cô chỉ quét mắt qua, chỉ cảm thấy nhân vật trên bìa nhìn rất đẹp, nên nhìn hai lần cũng không đọc được chữ trên bìa của tạp chí.
Nhưng bây giờ đột nhiên Tần Thiên nhắc tới tập đoàn Quốc Doanh... Lại liên tưởng tới cuốn tạp chí kia, Lâm Xuân Mạn liền trợn tròn mắt.
Chết tiệt!
Chú của Noãn Tâm là Tổng giám đốc Lệ Minh Viễn của tập đoàn Quốc Doanh.
Chết tiệt chết tiệt!
Lâm Xuân Mạn sợ ngày người, cả buổi chiều cũng không ngậm miệng lại được.
Tần Thiên bị dáng vẻ của cô làm cho ngây ngốc, khỏe miệng vô thức cong lên thành vòng cung.
Các cô gái nhỏ bây giờ đều ngốc nghếch như vậy sao?
Nhưng cô gái nhỏ của nhà Lê Minh Viễn kia nhìn rất khôn khéo đó.
Cho nên, trong ba cô gái nhỏ thì người trước mắt đây là ngốc nghếch nhất.
Thế nên cho mãi đến khi về nhà Lâm Xuân Mạn vẫn còn há mồm ngây ngốc.
Một lần nữa nhìn vào ánh mắt của Lê Minh Viễn, cũng không giống nhau, mang theo sự sùng bái đến vô tận... Đó chính là cái đùi vàng khổng lồ.
Má ơi.
Khó trách lúc trước bố cô nhắc nhở cô, Noãn Tâm là cái đùi to bảo cô ôm cho chặt.
Làm không tốt sau này lúc gặp nạn, có khả năng giúp đỡ nhà cô chỉ có Tô Noãn Tâm... Bố cô đã nhắc nhở cô không chỉ một lần.
Có thể cô không nghĩ về phương diện này.
Chỉ biết là nhà chú của Noãn Tâm rất có tiền, không biết là Lệ Minh Viễn người đứng đầu của nhà họ Lệ giàu nhất thủ đô.
Có một loại cảm giác trúng số rồi.
Má ơi, cô với vợ của tổng giám đốc tương lai của tập đoàn Quốc Doanh chính là bạn thân!
Mà hình như Dương Diễm đã biết từ trước.
Trong lòng không khỏi cảm thấy hờn dỗi, rõ ràng Tô Noãn Tâm và Dương Diễm chưa từng nói với cô.
Lúc tiễn Tô Noãn Tâm với Dương Diễm đi ra cửa, Lâm Xuân Mạn nhịn không được oán giận nói: “Noãn Tâm, rõ ràng cậu không nói cho tớ biết, chủ nhà cậu chính là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh Lệ Minh Viễn.
Tô Noãn tâm há hốc mồm nói: “Cậu chưa hề biết sao?
Tớ tưởng cậu đã biết rồi!” “Mọi người không có nói, tớ làm sao có thể biết được! Hôm nay Tần Thiên nói tôi mới biết đây này!” “Trời... không phải lần trước cậu đã xem qua tạp chí ư, tớ nghĩ cậu đã biết rồi đso!” Xem tạp chí chỉ nhớ kỹ tướng mạo đẹp trai với lại nhìn quen mắt, nhưng không biết thân phận của anh ta là gì.
Dương Diễm ở một bên im lặng nói: “Có quan trọng không? Chú của Noãn Tâm là ai không quan trọng, quan trọng là, bất kể là ai, đối xử tốt với Noãn tâm của chúng ta là được rồi!” "Noãn Tâm...hôm nay tớ thấy chủ của nhà cậu đối xử với cậu đặc biệt rất tốt, tớ đặc biệt rất an tâm!” “Lúc trước còn lo lắng cậu gả vào nhà giàu, thì sẽ không theo kịp nhịp sống của giới thượng lưu...gia đình nhà giàu rất phức tạp, bây giờ chủ nhà cậu đối xử với cậu tốt như vậy, trước mặt bạn bè của...trước mặt của chúng tớ không có bất kì sự kiêu ngạo nào của tổng giám đốc, còn rất gần gũi nữa. Tớ an tâm! Noãn Tâm nhà chúng ta có vận khí tốt, gặp đúng người!