Chú vừa tắm xong... Thật có thể nói là đẹp và ngon. Cơ bụng đặc biệt rõ ràng... lại nhìn lên... mặt Tô Noãn Tâm đỏ đến tận mang tai liền cúi thấp xuống. “Nhìn đủ chưa?” Người trước mắt cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
Tô Noãn Tâm cúi thấp đầu, có chút chột dạ nhỏ giọng nói: “Em... Em không phải cố ý muốn nhìn... Ai bảo dáng người của chú đẹp như vậy.”
Lệ Minh Viễn lập tức bị chọc cười.
Đôi mắt của nhóc con trực tiếp nhìn vào anh, không hiểu sao tim anh thắt lại.
Sắc mặt có chút mất tự nhiên nói: “Đến tìm anh có việc gì?”
O?
Rõ ràng không có nổi giận?
Lần trước lúc mà nhìn thấy bộ dạng này, đã bị anh dạy dỗ xối xả lên đầu. “Chuyện này... Thím Lý nói Lý Mạng uống rượu say, lúc trước không biết em ở lại cho nên đã đem phòng sắp xếp cho Lý Mạnh ở... Sau đó, phòng thím ấy là cái giường đơn... Không ngủ được hai người."
Ngón tay của Lệ Minh Viên nhẹ nhàng búng, bình tĩnh nhìn cô nói: “Sau đó thì sao?" “Sau đó... Em thấy phòng của chủ rất lớn... Cho nên " “Tô Noãn Tâm, em đừng có nói với anh là... Đêm nay em muốn ngủ với anh đấy nhé?"
Tô Noãn Tâm hầu như điên cuồng lắc đầu nói: "Không có không có em chỉ cảm thấy phòng của chủ khá lớn, thuận tiện cho một chút chăn nệm nằm dưới đất cũng được... “Em muốn ngủ dưới đất ở phòng của anh à?” Tô Noãn Tâm nhìn thẳng anh nói: Chú... Không đồng ý?"
Theo bản năng yết hầu của Lệ Minh Viễn chuyển động, cũng không nói đồng ý.
Nhóc con đúng là một chút ý thức bảo vệ mình cũng không có... Xem anh không phải là người đàn ông bình thường ư?
Cô nam quả nữa... Ở chung một phòng. Giữa hai người từng đã có một đêm kia... Nhưng anh vẫn còn nhớ. “Ờm... Nếu như chủ không cam tam tình nguyện thì thôi vậy... Em xuống ngủ ghế sô pha ở phòng khách...
Ngủ ghế sô pha, hay là thôi đi?
Lý Mạnh... Buổi tối đi xuống lầu uống nước, không thuận tiện cho lắm. "Không cần... em ngủ trên giường. “Trời... chú à, em không giành giường ngủ với chú em ngủ trên đất là được rồi.”
Con mắt của Lệ Minh Viễn thờ ơ liếc cô một cái: "Anh ngủ ơ trên sàn” “Đừng! Chuyện này nhiều không tốt... Em ngủ trên sàn không có chuyện gì đâu.
Lệ Minh Viễn không tiếp tục giành với cô nữa, nói thẳng: “Trong tủ có chăn bông dự phòng, em lấy hay để thím Lý lấy?” “ờm... Em đi lấy vẫn hơn, ở đâu cơ?” “Không rõ lắm... em tìm đi.”
Chỉ mơ hồ không nhớ rõ đã từng thấy.
Tô Noãn Tâm tỏ vẻ dở khóc dở cười, cô làm sao mà tìm được.
Mở toàn bộ ngăn tủ ra xem sao!
Nếu như thấy thứ đồ không nên thấy, như vậy không
Nhưng Lệ Minh Viễn nói xong, lấy quần áo di vào tốt! phòng tắm thay đồ.
Tô Noãn Tâm bất đắc dĩ, đành phải mở từng cái ngăn tủ ra.
Cuối cùng cũng tìm được.
Nhưng bỏ ở tầng cao nhất của tủ... Cô nhón chân lên trước mắt chỉ có mở ra.
Có thể lấy chăn ra e là có chút khó khăn.
Tô Noãn Tâm suy nghĩ, tìm trong phòng cái ghế. Đem đến trước cái tủ, sau đó mang dép lê đứng lên trên thò tay miễn cưỡng có thẻ lấy một cái chăn.
Nhưng có nhiều hơn một chiếc chăn bông trong tủ này, nhét có vẻ rất chặt.
Không thể kéo ra một cách dễ dàng, Tô Noãn Tâm đành phải dùng sức mới có thể kéo nó ra ngoài.
Kết quả chăn đã bị kéo ra hết, người cũng mất thăng bằng, cả người ngã xuống cái ghế ở phía sau.
Lệ Minh Viễn thay quần áo xong từ trong phòng tắm đi ra, vừa hay thấy một màn này...Chỉ cảm thấy tim mình đang đập thiếu chút nữa dừng lại.
Chân nhanh chóng chạy đến, vừa hay đỡ được Tổ
Noãn Tâm trong tay.