Da thịt cô thô ráp?
Chẳng lẽ da thịt của anh mềm, ngủ trên chăn ở dưới đất không được?
Hơn nữa rõ ràng là da của nhóc con rất mềm mại...chẳng khác gì em bé, ở đâu mà da thịt thô ráp. Le Minh Viễn theo bản năng nói ra một câu: “Không có việc gì... Trên mặt đất ngủ rất thoải mái. “Thật vậy sao... Chủ ngủ đi nhé... Ngủ ngon.” “Ừ, ngủ ngon.”
Có thể sau khi nói ngủ ngon hai người đều không ngủ.
Tô Noãn Tâm cảm giác trên gối, trên chăn đều là mùi bạc hà trên người của chú.
Trong nhất thời, đầu óc có chút chóng chặt.
Trong bóng tối, hai người đều mở to mắt, trong đầu suy nghĩ miên man.
Đầu óc Lệ Minh Viễn càng lúc càng tỉnh táo, càng muốn ngủ cũng không ngủ được.
Ngủ trên mặt đất rất không thoải mái... Trong phòng ngủ có một người khác cũng không quen.
Mà Tô Noãn tâm, khó khăn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Kết quả ngủ đến nửa đêm, khả năng bởi vì uống quá nhiều nước, bị nước tiểu làm cho tình, mơ mơ màng màng từ trên giường đứng lên, nhắm mắt mang dép lê đi vào phòng tắm.
Đèn cũng không bật, cửa sổ cũng không đóng, bên ngoài có chút ánh sáng chiếu vào, tuy rất tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ phương hướng.
Lại đột nhiên đi chưa được mấy bước thì dẫm vào cái gì đó, cả người ngã xuống đất.
Trên chăn bông liền vồ lấy Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn vừa mới mơ màng ngủ đã bị nhóc con đột nhiên xuất hiện, chủ động đè anh đến tỉnh.
Cả người của Tô Noãn Tâm trạng thái vẫn còn đang mơ màng, đột nhiên chịu ngạc nhiên lớn như vậy, liền bị dọa tiểu ra quần...
Thật sự là loại tiểu kia!
Vốn dĩ là bị nghẹn nước tiểu nên tỉnh, giật mình như vậy, không ý thức được mà đải ra ngoài.
Bởi vì thời tiết mát trên trong phòng không có bật điều hòa, chăn đắp là chăn mỏng.
Lệ Minh Viễn rõ ràng cảm giác được... một mảng lớn ở chân có cảm giác nóng ướt.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng khóc buồn bực vang lên. Trong bóng tối, nhóc con khóc đến bả vai co lại.
Mẹ kiếp!
Cảm giác đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy. Đi nhà vệ sinh rồi sợ đến mức tiểu ra quần... Còn tiểu trên người của chú.
Giờ phút này Tô Noãn Tâm nghĩ nên lấy cái chết để tạ tội.
Cảm thấy rất mất mặt...chỉ ước rằng chết ngay lập tức cho rồi.
Toàn bộ cơ thể ở cái tư thế đó, nằm trên người của Lệ Minh Viễn, động cũng không dám động...Cũng không biết chú có phát hiện mình tiểu ra không.
Thật sự muốn điên mất. “Khóc cái gì?” Trong bóng tối, giọng của người đàn ông khàn khàn vang lên.
Tô Noãn Tâm khóc càng lớn hơn... Vốn là nghĩ chú có lẽ vẫn chưa tỉnh, trong chốc lát có thể đổi chăn trên giường với chú là tốt rồi,
Nhưng chú ấy đã tỉnh dậy. “Chú... chú... Em tè dầm...
Nghĩ thật sự muốn chết.
Tô Noãn Tâm cảm thấy chú sẽ mở miệng chất vấn, còn không bằng mình mở miệng khai ra trước. Khóe miệng Lệ Minh Viễn co giật nói: “Cảm thấy... “C... Chú, em thật sự không cố ý... em ngủ mơ màng, đã quên niệm chăn dưới đất ở chỗ này, sau đó bị dọa” “Trước tiên bỏ chủ ra trước. “Em không... em xuống chú sẽ phát hiện em tà dầm mất... hu hu.”
Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười nói: “Biết rồi.” “Vậy không thể nhìn được... Hu hu... Chú, em không muốn sống nữa...Đâm đầu chết cho rồi.” “Nghe lời... xuống trước đi, anh cam đoan chuyện này sẽ không nói với bất kì ai.”
Tô Noãn Tâm khóc đến co lại nói: “Thật sao? Chú thề đi?” "Ừ, anh thề, không nói cho ai cả.” “Chuyện kia... sau khi sáng mai chú ngủ dậy sẽ quên mất... “Được, quên mất