“Đúng vậy, mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống rất nhiều, cô cũng nên mặc nhiều hơn một chút.
“Cô Tô cứ yên tâm, trợ lí chúng tôi cũng không vất vả bằng diễn viên như các cô được.
Tô Noãn Tâm vô cùng hài lòng với trợ lí Mộ Diệc Thần này, còn trẻ mà vừa điềm tĩnh lại vừa lo hết mọi việc một cách cẩn thận, biết quan tâm đến người khác chu đáo, không có nhiều người được như vậy đâu.
Không hổ là trợ lí cấp cao, có năng lực hơn hẳn so với trợ lí của Dương Diễm là Phương Viên Mỹ, khiến cho
Dương Diễm cũng phải ghen tị với cô.
Đến cả trợ lí chuyên nghiệp của Lâm Xuân Mạn mà bố của cô ấy mời đến cũng không chu đáo được bằng Mộ Diệc Thần đầu
Mộ Diệc Thần đợi Tô Noãn Tâm uống nước ấm xong liền cầm cốc nước trong tay, cũng không đi xa mà ngồi lại nói chuyện với cô, khiến cho cô thả lỏng tâm trạng.
Điều này sẽ giúp ích cho quá trình quay phim tiếp theo.
Cả hai người cứ hồn nhiên không phát hiện ra, có người đến gần chỗ nghỉ ngơi của hai người, đặt đồ gì đó lại rồi rời đi.
Tô Noãn Tâm đứng đến rất mệt mỏi rồi, mà đạo diễn ở bên kia vẫn chưa chịu tiếp tục quay.
Vì vậy cô bảo Mộ Diệc Thần giúp cô cởi dây cáp bảo hộ ra, ngồi tạm xuống chiếc ghế dài mà Mộ Diệc Thần đã chuẩn bị cho cô.
Mộ Diệc Thần còn mang theo một chiếc chăn lông, mỗi khi Tô Noãn Tâm mệt mỏi, nằm nghỉ ở trên ghế dài, Mộ Diệc Thần sẽ đắp chiếc chăn lông lên người cô vì sợ cô ngủ quên rồi bị cảm lạnh mất, vô cùng chu đáo.
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên, trong đoàn vang lên một tiếng hét kinh hãi: “A! Ai đã động vào đồ của tôi, đồng hồ của tôi không thấy đâu nữa rồi! Đó là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn đấy, mấy tỉ đồng đấy!”
Trong đoàn, tầm mắt của mọi người lập tức hướng sang bên đó nhìn.
Không lâu sau, bên kia liền tụ tập rất nhiều người ở đó, ngay cả đến đạo diễn cũng phải đi qua xem, hỏi: “Có chuyện gì vậy” Vẻ mặt Hứa Bảo Châu lo lắng, nói: “Đồng hồ tôi để trong túi không thấy đâu nữa rồi.
.
.
Rõ ràng là lúc trang điểm sáng nay có đặt ở trong túi rồi mà.
” “Trợ lí của cô đâu? Không giúp cô trong coi đồ đạc này nọ hả?”
Vẻ mặt trợ lí của Hứa Bảo Châu cũng tỏ ra đau khổ: “Trưa nay, lúc mọi người đang nghỉ trưa thì cô Hứa có bảo tôi ra ngoài mua ít đồ linh tinh.
.
“Từ khi nào cô không thấy chiếc đồng hồ này rồi?” “Tôi không biết.
.
.
Tôi vừa đến để lấy điện thoại trong túi xách thì mới phát hiện ra không thấy đồng hồ đâu nữa rồi.
.
.
Làm sao bây giờ đây, chiếc đồng hồ kia là vật quý giá nhất đối với tôi, không thể để mất nó được!
Đạo diễn, ông giúp tôi tìm nó với.
.
.
Nếu không tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát thôi.
”
Báo cảnh sát thì sẽ rất sắc rồi, để hỏi từng người một trong đoàn làm phim cũng sẽ mất rất nhiều thời gian nữa.
Mà thế thì sẽ không còn thời gian để quay phim tiếp nữa.
.
.
Hiếm khi được hôm Tô Noãn Tâm có được trạng thái tốt như hôm nay.
Đạo diễn không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
.
.
Ông ấy nhíu mày nói: “Ai đã lấy đồng hồ của Hứa Bảo Châu thì tốt nhất nên tự giác mang ra đấy đi.
.
.
Vậy thì coi như chuyện cũ bỏ qua! Nếu không, chờ cảnh sát đến đây điều tra rồi thì có người phải ngồi tù đấy!”
Người trong đoàn làm phim bắt đầu châu đầu ghé tai nhau nói: “Rốt cuộc là ai lấy chứ!” “Thứ có giá trị như vậy mà lại mang theo để vào trong túi xách, cũng không bảo người bảo quản cho cẩn thận, mất là xứng đáng rồi.
” “Cơ mà.
.
.
Dù sao chúng ta cũng không lấy nó.
“Cho dù có người lấy đi chăng nữa thì có bị ngu người mới chạy ra thừa nhận.
Đạo diễn nghe thấy những lời thảo luận cứ văng vẳng bên tại thì không khỏi nhíu mày lại, nói: “Vậy thì cùng chờ cho cảnh sát đến đây vậy.
Tất cả đã muộn rồi!”
Vẫn không ai nói gì hết cả
Tô Noãn Tâm ngồi trên ghế dài, làm một bộ không hề liên quan gì đến mình, trên người đắp một chiếc chăn lông vô cùng ấm áp, thoải mái đến suýt nữa thì ngủ luôn ra đấy.
Đột nhiên, cô nghe thấy cô trợ lí của Hứa Bảo Châu nói với mọi người: “Trưa hôm nay, lúc tôi đi mua đồ cho cô Hứa về thì thấy cô Hứa đang nằm ngủ ở trên ghế dài.
.
.
Còn túi của cô ấy thì để ở trên ghế bên cạnh.
Lúc đó, cô Tô, cô Dương và còn cả cô Lâm cũng ngôi ngay cạnh đó Hình như tôi nhìn thấy cô Tô động vào túi của cô Hứa.
.