Minh Dao lắc đầu, mặc đồ ngủ đứng dậy từ trên giường, tự mình đi lại chỗ vali, chọn cho mình một bộ quần áo.
Quần áo Lệ Minh Viễn lựa chọn bị cô nhóc con ghét bỏ, cũng không để ý.
Chẳng qua chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy...!Cũng có thể tự mình chọn được quần áo mà mặc sao? Quả nhiên, thích chưng diện là bản tính của phụ nữ...!Trẻ em gái cũng không ngoại lệ.
Minh Dao chuẩn bị xong, cùng Lệ Minh Viễn đi xuống lầu.
Tô Ngọc Mỹ và thím Lý cực kỳ yêu quý Minh Dao, vừa mới xuống tới, liền cất giọng gọi con bé lại ăn cơm.
"Bộ váy này của Minh Dao bé nhỏ thật xinh đẹp."
Minh Dao cười nói: "Con tự chọn đó”
"Oa, ánh mắt chọn đồ của Minh Dao thật tốt!"
"Cảm ơn mẹ của đàn chị đã khen ngợi!”
"Ai, đàn chị con khi còn bé cũng thích mặc váy đẹp lắm, đáng yêu xinh đẹp" "Đàn chị cũng đẹp"
"Minh Dao cũng đẹp, nhìn một cái đã thấy là một người đẹp ai nhìn cũng yêu rồi!"
Thím Lý ở bên cạnh nói hùa theo: "Còn không phải sao?”
Hai ngày cuối tuần, thời khóa biểu của Tô Noãn Tâm đều được xếp kín cả rồi.
Minh Dao dường như không rời cô nửa bước chân, Tô Noãn Tâm đi học, Minh Dao cũng cùng cô học.
Tô Noãn Tâm học lái xe, con bé ngồi ở vị trí hàng ghế sau.
Tô Noãn Tâm dắt chó đi dạo, con bé cũng cùng cô dắt chó đi dạo.
Vốn rất sợ chó như Tô Noãn Tâm, nhưng sau khi Tô Noãn Tâm dạy con bé và chó tiếp xúc, cũng không đến nỗi sợ như vậy nữa.
Ngược lại Bạch Tuyết vốn rất hiếm khi chơi với Tô Noãn Tâm, sau khi Minh Dao tới, lại càng thích lại gần Minh Dao hơn.
Có vẻ như những chú chó lớn đều rất thích chơi với trẻ em và gần gũi với chúng.
Vốn dĩ cuối tuần Lệ Minh Viễn không đi công ty, nhưng tối hôm qua tổng kết đồ đạc, muốn mau chóng đi làm ra chương trình, sau đó bắt đầu thực hiện.
Lý Mạnh cũng bị kéo theo, làm thêm giờ.
Sau khi biết được kế hoạch mới của Lệ Minh Viễn, thẳng thừng bị dọa đến nỗi sợ hãi tái mặt nói: "Tổng giám đốc, chúng ta làm như vậy có phải quá mạo hiểm hay không? Nếu như bị ông cụ biết được, còn không phải sẽ không để yên cho anh sao?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Biết thì có thể như thế nào được...!Nếu người nắm quyền của nhà họ Lệ vẫn là tôi, như vậy cùng lắm chỉ là tôi làm rạng danh nhà họ Lệ mà thôi.
Nếu như không phải là tôi nữa, thì tôi cũng có thể tạo ra để chế thương mại của riêng mình mà”
Ngược lại lời nói này rất có lý...!
Lý Mạnh lập tức cảm thấy, tổng giám đốc của bọn họ là người thật sự có quyết đoán, còn đủ to gan.
Chỉ là.
"Tại sao tổng giám đốc đột nhiên, lại có những ý tưởng này?"
"Bi kịch cuối cùng của Lục Viễn Phương và Bạch Kỳ Sương...!Nguyên nhân gây ra là bởi vì Lục Viễn Phương không đủ thực lực, mạnh mẽ, nhà họ Lục quá loạn, con ngoài giá thú quá nhiều, vị trí của người cầm quyền có quá nhiều người nhìn chằm chằm”.
"Tổng giám đốc, vậy...!Anh lại là vì cô Tô?”
"Ừm, muốn bảo vệ cho tốt người bên cạnh mình, cũng với người mà cô ấy muốn bảo vệ...!Thì phải trở nên đủ mạnh mẽ, tựa như Ký Vân Tiêu năm đó, toàn bộ thủ đô, làm cho người ta vừa nghe thấy sự tồn tại của ông ta thôi đã sợ mất mật...!Cho dù là nhà họ Lệ tôi, năm đó cũng không dám trêu chọc tới người này”
Lý Mạnh cũng biết đến truyền thuyết của Kỷ Vân Tiêu.
Không thể không nói, người này...!Hoàn toàn có thể nói là tồn tại giống như một vị thần.
Chỉ có điều tổng giám đốc của bọn họ cũng không phải là người bình thường thôi, nếu muốn đạt tới trình độ của ông ta, cũng không hẳn là hoàn toàn không có khả năng.
Cho nên,
"Tôi ủng hộ tất cả các quyết định mà tổng giám đốc đưa ra"
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: "Cứ làm việc theo kế hoạch...!Không cần phải hoàn thành nhanh chóng, chỉ cần ổn định là được.”
Lý Mạnh không biết một điều là...!Lệ Minh Viễn còn có những mối lo lắng khác.
Tối hôm qua, anh đã từng nghĩ tới...!Nếu một ngày nào đó, Kỷ Vân Tiêu trở về, cô nhóc nhà anh liệu còn có thể là người nhà của anh nữa không?
Trình độ yêu thương chiều chuộng con gái của nhà họ Kỷ, cùng với Kỷ Vân Tiêu là người có tính cách con gái nói gì thì nghe nấy.
Đối với con gái đã đính hôn chịu thua thiệt nhiều năm như vậy, nếu ông ta trở về, tất nhiên sẽ đưa cô nhóc cùng với dì Tô về nhà họ Kỳ.
.