Lệ Minh Viễn bị bẩn mắt, nhìn thấy thứ ghê tởm.
Hiện giờ anh chỉ muốn nhìn những thứ tốt đẹp, nhìn thật lâu...!mới có thể tẩy rửa những thứ xấu xa, bẩn thỉu kia đi.
Khi cô nhóc đột nhiên tỉnh dậy, vẻ mặt anh có chút không được tự nhiên nói: “Làm xong việc rồi nên về”
VÀ à...!chú vất vả rồi! Chú ơi, bây giờ mấy giờ rồi”
Tô Noãn Tâm ngáp một cái, sau đó xốc chăn ra đi xuống giường.
Minh Dao bị tiếng nói chuyện đánh thức cũng dụi dụi mắt nói: “Chị ơi...!phải dậy rồi sao?”
"Đúng rồi, không thể ngủ nhiều quá, ngủ nhiều quá tối sẽ không ngủ được đâu!” “Em nghe lời chị, em cũng dậy”.
“Ba giờ rồi.” Lệ Minh Viễn nhìn đồng hồ đeo tay rồi trả lời.
"Ôi trời, Minh Dao, buổi chiều chị còn phải học lái xe nữa!”
Động tác của Minh Dao càng nhanh hơn, hai người luống cuống mặc quần áo cẩn thận, sau đó nắm tay nhau chạy ra khỏi phòng.
Huấn luyện viên chờ đến tối sầm mặt, đã nói rõ ràng là hai giờ bắt đầu, đợi đã một tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng khi Tô Noãn Tâm tới, vẫn tươi cười nịnh nọt: “Cô Tô dậy rồi sao?”
“Xin lỗi huấn luyện viên...!tôi ngủ quên”
“Không sao cả, cô Tô tập muộn hơn một tiếng cũng được.”
Lệ Minh Viễn đứng ở ban công trên phòng, nhìn Tô Noãn Tâm dẫn theo Minh Dao xuống dưới lầu tập lái xe.
Cô nhóc đã tiến bộ rất nhiều, có thể thấy rất cố gắng học hành.
Đột nhiên, tuyết lại rơi.
Lệ Minh Viễn có chút mờ mịt nhìn lên trời, những bông tuyết dần rơi xuống...!
Rất nhanh sau đó, dưới lầu vang lên những tiếng hô vang.
"Oa! Minh Dao nhìn này! Tuyết rơi rồi! Đây chính là trận tuyết đầu mùa năm nay! Chú ơi chú...!mau ra xem tuyết này!”
Đúng vậy, trận tuyết đầu mùa năm nay.
Nhìn những bông tuyết rơi ngày càng nhiều...!có thể thấy trận tuyết này cũng không hề nhỏ.
Huấn luyện viên không hiểu niềm vui của mấy cô gái, không phải chỉ là tuyết rơi thôi sao, đây là chuyện bình thường, sao phải kích động như thế chứ.
Minh Dao lại rất vui vẻ: "Chị ơi! Có thể đắp người tuyết, chơi ném tuyết không?”
“Có thể có thể! Nhưng phải chờ tuyết rơi dày thêm một lúc nữa mới có thể chơi được!”
"Chị ơi em nhớ mẹ.” Trước kia ở nước ngoài cô bé từng nói, tuyết ở quê nhà rơi rất đẹp, sau này sẽ đưa cô bé về xem tuyết,
Tuy rằng lúc đó cô bé không giao tiếp với người khác nhưng vẫn nhớ kỹ những điều này.
Tô Noãn Tâm cười nói: “Ái chà, Minh Dao nhà chúng ta cuối cùng cũng nhớ mẹ rồi...!nào, đưa điện thoại cho em, em gọi video cho mẹ đi, xem khi nào bà ấy không bận, chị đưa em đi gặp bà ấy”
Minh Dao lập tức hưng phấn nói: “Được! Chị tốt với em nhất!” Sau khi tập lái xe xong, bầu trời đã phủ đầy tuyết.
Tô Noãn Tâm, Minh Dao, còn có Bạch Tuyết, hai người một chó vui mừng chạy tới chạy lui trên nền tuyết.
Trên ban công, Lệ Minh Viễn như một bức tượng điêu khắc, vẫn luôn nhìn quang cảnh dưới lầu một cách chăm chú, trong lòng.
cảm thấy bình yên.
Trong đầu đã quên sạch chuyện liên quan tới Tân Viên.
Giọng nói Lệ Minh Viễn đầy lạnh lùng vang lên: “Tần Thiên...!sau này tôi tuyệt đối sẽ không vì cô ta là chị cậu mà nể mặt cậu nữa!”.