Chú Là Của Em

Chương 488: Đã Lâu Không Gặp “được





Một cảnh diễn sinh con cũng phải NG khoảng hơn 20 lần, Tô Noãn Tâm cũng đã bị mắng rất nhiều, khoảng hai tiếng sau mới diễn ra được cảm giác đó.

Biểu tình trên mặt của đạo diễn Khương cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn.

Lệ Minh Viễn nhận ra rằng...!Cô nhóc Noãn Tâm này tới đây không phải để chơi đùa mà là thật sự thích diễn xuất một cách nghiêm túc.

Thật sự làm việc rất chăm chỉ và nỗ lực.

Dù bị mắng cũng vui vẻ chấp nhận.

NG hết lần đến lần khác, cô rất chịu khó và kiên nhẫn để tiếp tục trau dồi và rèn luyện.


Không ngừng tìm kiếm những diễn viên gạo cội để học hỏi.

Lúc đầu còn bị mắng vô số lần, Lê Minh Diễn nhìn thấy còn có chút xúc động.

Hốc mắt của Tiêu Bảo Vỹ ngay từ đầu đã ửng đỏ, sau đó thì nhập vai rất sâu...!Như thể anh ta đã thật sự nhìn thấy mẹ của mình, hình ảnh lúc mình được sinh ra.

Cố gắng kìm nén nước mắt.

Đến cuối cùng, khung cảnh vụ thảm sát diễn ra...!Tô Noãn Tâm đã phải liều chết bảo vệ bản thân mới sinh được anh ta ra với vô số thanh kiếm đã cắm ở trên người...!
Tiêu Bảo Vỹ suýt chút nữa đã khóc thành tiếng.

Dương Tiêu Nam đứng ở một bên cũng nhíu mày, vỗ vỗ vai anh ta.

Mấy người diễn viên gạo cội thở dài nói: “Những người có diễn xuất thực sự...!Khi quá nhập vai vào bộ phim có khi tới mấy tháng vẫn chưa thoát vai được!”
Cảnh quay này của Tiêu Bảo Vỹ đã được trợ lý đạo diễn quay bằng điện thoại di động.

Cảm giác vô cùng chân thành, sau này khi hoàn thành giai đoạn hậu kỳ thì có thể đăng lên Facebook để tuyên truyền.

Dù sai thì bên ngoài bộ phim, diễn viên cũng bị tình tiết ảnh hưởng...!Đây chính là sự công nhân của dàn diễn viên với bộ phim.

Rốt cuộc thì cũng đã hoàn thành cảnh quay.


Đạo diễn Khương vỗ tay với vẻ hài lòng, tuyên bố: “Xin chúc mừng đồng chí Tô Noãn Tâm đã hoàn thành tất cả các cảnh quay!
Vài tiếng “Bang bang bang” vang lên, tiếng pháo vang lên.

khiến cho đạo diễn Khương giật mình suýt chút đã nhảy dựng lên.

“Muốn chết à! Ai đi bắn pháo hoa mà cũng không thông báo một tiếng vậy!”
Dương Tiêu Nam sờ sờ mũi nói: “Cô gái nhà người ta lần đầu tiên hoàn thành các cảnh quay...!Thì phải đốt pháo ăn mừng chứ." “Thì cũng phải thông báo một chút chứ! Trái tim này của tôi bị dọa sợ rồi!”
Lập tức, tiếng hoan hô vang lên.

“Chúc mừng hoàn thành cảnh quay, chúc mừng!” “Noãn Tâm! Chúc mừng cậu!” “Noãn Tâm, thấy bất ngờ không thấy vui không! Ha ha ha.

Trên người của Tô Noãn Tâm vẫn cắm đầy thanh kiếm đạo cụ trên người vì lúc nãy cô còn đang đóng vai một người chết đã tắt thở, cho nên cô vẫn còn chưa đứng lên khỏi mặt đất.

Cô còn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, những bông tuyết rơi xuống trước mặt cùng với gương mặt tươi cười của Ngô Thu cùng với Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn còn có cả Bạch Kỳ Sương đứng ở trước mắt cô.

Lúc đầu cô có chút ngạc nhiên, sau đó cô cười cười rạng rỡ nói: “Dương Diễm! Xuân Mạn!” “Ha ha, biết ngay là cậu sẽ bị bọn tớ dọa mà! Dương Diễm, cậu nhìn dáng vẻ chật vật của cậu ấy kìa...!Buồn cười muốn chết rồi.”
Tô Noãn Tâm trừng mắt nói: “Cười cái đầu cậu ấy! Còn không mau tới đỡ tớ lên!”
Cô đã nhìn thấy cô giáo.

Nhưng cô không dám gọi tên của cô ấy.


Minh Dao vội lao vào trong lồng ngực của Bạch Kỳ Sương, được cô ấy ôm vào trong lòng.

Hốc mắt đỏ lên vì kích động.

Ngô Thu nhìn thấy hai mẹ con ôm nhau thì hốc mắt cũng đỏ lên.

Ngay khi cô ấy vừa quay đầu lại thì bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.

Sắc mặt của Ngô Thu thay đổi, nhanh chóng trở nên cứng ngắc.

Trong lòng Dương Tiêu Nam cười khổ, cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp.

Ngô Thu cũng không nhìn anh ta một cái, tay của cô ấy nắm chặt lấy góc áo khoác.

Dương Tiêu Nam bị phớt lờ thì sờ sờ mũi.

Đám diễn viên gạo cội biết tin thì vỗ vỗ vai anh ta an ủi..