Ngay sau đó, cừu nướng nguyên con và những thứ khác đều đã được đưa đến.
Có mười mấy người giao hàng và nhân viên giúp nướng thịt.
Khung cảnh rất lớn, giống như một bữa tiệc ngoài trời vậy.
Mọi người vừa ăn thịt, vừa uống rượu và vui đùa.
"Nào, Dương Tiêu Nam, tôi mời anh một ly!"
Dương Tiêu Nam uống.
"Nào, Dương Tiêu Nam, tôi cũng mời anh một ly!"
Dương Tiêu Nam lại uống.
Đợi đến khi mười mấy người đã chúc rượu xong, Dương Tiêu Nam khó hiểu nói: "Tôi nói, tại sao mấy người đều mời rượu tôi vậy? Cảnh của tôi vẫn chưa hết! Tôi còn sống đến cuối lúc mà mấy người đều chết hết rồi, nam thứ vẫn chưa chết mà!" "Ha ha ha ha! Vì chúng tôi đã chết hết rồi mà anh vẫn còn sống, không công bằng nên mới mời rượu anh!" Cuối cùng, ngay cả đạo diễn Khương tới mời rượu anh ta, Dương Tiêu Nam khó hiểu uống.
Sau đó hỏi: "Đạo diễn Khương, tại sao anh lại mời rượu “Bởi vì tôi muốn chuốc say anh!” "Thằng nhóc thổi hồi đó giờ đã trở thành người lớn rồi...!nhưng cái tật trở nên can đảm hơn sau khi say rượu vẫn còn đó! Cố lên cậu nhóc, trông chờ vào anh đó!"
Nói xong, anh ta còn nháy mắt nhìn Dương Tiêu Nam một cái đầy ẩn ý.
Ở phía bên kia, ba cô gái Dương Diễm, Lâm Xuân Mạn và Tô Noãn Tâm cũng đang liều mạng chúc rượu Ngô Thu.
Từng người một, hầu như tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau...!Đến cả Bạch Kỳ Sương cũng tham gia vào cuộc vui, cứ cách một lúc lại kể chuyện ngày xưa cho Ngô Thu nghe, sau đó cụng ly với cô ấy.
Không lâu sau, mặt Ngô Thu đỏ bừng.
Cô ấy trông như một cô gái tuổi đôi mươi...!trông rất tươi sáng.
Dương Tiêu Nam, người không ngừng nhìn trộm cô ấy, thỉnh thoảng trong mắt lại hiện lên vẻ mê đắm.
Thỉnh thoảng, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau rồi lại nhanh chóng dời đi trong vô thức, chẳng khác gì bị điện giật.
Mọi người đều ngầm hiểu, biết nhưng không nói.
Ai cũng cảm thấy hai người này vẫn còn tình cảm với nhau...!dù sao thì ngày xưa họ cũng chia tay vì chuyện của người khác.
Chứ không phải vì tình cảm xảy ra vấn đề.
tôi
Vì vậy ai cũng đều cảm thấy có kịch hay để xem, vì vậy liền ra sức phối hợp với nhau.
Tô Noãn Tâm ngồi cạnh Lệ Minh Viễn, liên tục đút thịt cho ông chủ nhà mình.
Lệ Minh Viễn đã được bón cho rất nhiều thịt cừu...!
Anh không thích ăn thịt cừu cho lắm, nhưng không khí tối nay thực sự rất tốt...!cô nhóc lúc nào cũng rất vui vẻ và cười rạng rỡ.
Nhờ khuôn mặt cười vui vẻ đó, Lệ Minh Viễn cảm thấy thực ra hương vị của thịt cừu cũng khá ngon.
"Minh Dao, một lát con đi với mẹ hay đi với đàn chị?" "Đàn chị, tối nay em muốn ngủ với mẹ." "Ha ha ha, biết ngay mà...!cô, tối nay mọi người về nhà sao?"
Bạch Kỳ Sương cười nói: "Tất nhiên...!nếu không về nhà Ngô Thu thì sẽ phải cô đơn một phòng rồi."
Ngô Thu lườm, nói: "Nói cái gì vậy!" "Ha ha ha, đùa thôi...!chị Ngô, chị đừng tức giận, nào, em chúc chị một lỵ, cảm ơn chị Ngô của em đã đưa người đến đoàn phim để chúc mừng em hoàn thành bộ phim!” "Cái này không đúng...!em là sếp của chị"
Mọi người nghe xong đều sửng sốt: "Không phải Noãn Tâm là nghệ sĩ của công ty cô sao? Sao lại trở thành sếp của cô rồi?"
Ngô Thu uống hơi nhiều, lúc này đã say một nửa.
Trực tiếp để lộ thông tin: "Công ty là do ông chủ nhà Noãn Tâm mở...!cô ấy chính là sếp, tôi làm việc cho cô ấy"
Mọi người không khỏi cứng họng.
Trông cô nhóc này rất thân thiện, không hề đáng sợ, hóa ra lại là một bà chủ lớn.
"Nào nào đến đây, bà chủ Tô! Kính cô một lỵ! Khoảng thời gian này có gì đắc tội, mong cô đừng để bụng! Tính khí của chú Khương này vẫn xấu như vậy, lúc quay phim luôn như thế, chắc cả đời này cũng không sửa được...!nhưng lúc không quay phim tính khí của tôi vẫn khá tốt mà phải không..