"Xuân Mạn là bạn học của con, ngày thường cũng rất tôn trọng mẹ, trong lúc mẹ nằm viện con bé còn đến bệnh viện thăm mẹ nhiều lần.
Ngược lại là con, vào sinh nhật người ta, lại còn đến nhà người ta uống say gây chuyện?
Con còn đắc tội một nhân vật lớn, con có biết nếu không có Minh Viễn che chở con, những người nhà giàu đó tùy tiện giơ một ngón tay cũng có thể giết chết mẹ con chúng ta không?
Mẹ thấy con bị chiều hư rồi! Minh Viễn cưng chiều con, đối xử tốt với con, con còn không biết cảm ơn, cứ suốt ngày gây thêm phiền phức cho thằng bé!
Con có biết tối hôm qua con đã làm những gì không?" Bà nói xong lại đánh mấy roi lên mông cô.
Toàn thân Tô Noãn Tâm đều căng cứng, vừa hồ đau vừa có phần chột dạ nói: "Mẹ à, con không nhớ rõ.
Mẹ đừng đánh con nữa, con biết sai rồi, về sau con không uống rượu nữa là được mà." "Biết sai là xong rồi à? Con có biết hôm nay chúng ta có thể sống như thế này là nhờ đâu không? Mẹ có dạy con không biết cảm ơn, còn suốt ngày gây thêm phiền phức cho người ta à!
Nuôi con sói mắt trắng cũng không bằng con! Minh Viễn nuông chiều con, nhưng mẹ sẽ không chiều con cho con làm bậy!" "Hu hu.
Mẹ ơi đau quá.
Mẹ đừng đánh nữa.
Từ nay về sau con không dám làm vậy nữa!"
Lệ Minh Viễn nghe cô nhóc khóc thành như thế, trái tim cũng đau đớn theo.
Nhưng vì tốt cho cô nhóc, anh phải chịu đựng thôi.
Chuyện tối hôm qua, là anh bảo Lý Mạnh tiết lộ cho Tô
Ngọc Mỹ biết.
Phải để cô nhóc chịu tội một chút, nhớ lâu hơn rồi sau này sẽ không làm bậy nữa.
Nhưng anh tuyệt đối không ngờ tới, Tô Ngọc Mỹ lại nghiêm khắc với cô nhóc đến thế, dứt khoát lấy roi ra quất.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Lệ Minh Viễn vang lên.
Hai mẹ con cùng nhau nhìn về phía cầu thang.
Lệ Minh Viễn nghe lén bị phát hiện: "…" Người gọi điện thoại chết chắc rồi.
Cũng may Lệ Minh Viễn vẫn xem như bình tĩnh, cầm điện thoại lên, giả vờ mình vừa xuống lầu vừa nhận điện thoại, hỏi: "Có chuyện gì?" "Tổng giám đốc! Tôi vừa tra được, tối hôm qua triệu chứng sau khi say của cô Tô có phần đáng ngờ! Sau khi hỏi chuyên gia, tôi mới biết cô Tô tối hôm qua có dấu hiệu bị chuốc thuốc, loại thuốc này không để lại dấu vết gì, tương tự triệu chứng khi say rượu, nhưng rất dễ làm người ta trở nên xúc động, kích thích nhân tố gây nóng nảy trong cơ thể, sẽ khiến người ta không tự chủ được mà trở nên bạo lực, tư duy cực đoan, không bị khống chế.
Sau khi tỉnh táo thì họ sẽ không nhớ gì cả.
Hơn nữa, tôi cũng chuyên môn đi hỏi cô Dương rồi, nguyên buổi tối hôm qua cô Tô đều đi chung với cô ấy, chỉ uống một chút sâm panh, chúng ta đều được chứng kiến tửu lượng của cô Tô, không đến nỗi uống chút sâm panh đã say đến mức này."
Sắc mặt Lệ Minh Viễn lạnh lẽo khó coi, nói: "Điều tra xem ai ra tay" "Vâng, tôi đã sắp xếp người đi tra.
Tôi đã sai người đi thu lại camera của nhà họ Lâm tối hôm qua, để người ta xem có người nào khả nghi không."
Tâm trạng của Lệ Minh Viễn rất gắt gỏng.
Cô nhóc thế mà bị người ta gài bẫy, chuốc thuốc mới có thể làm nhiều hành động cực đoan đến vậy.
Rốt cuộc người chuốc thuốc cô nhóc với suy nghĩ gì? Muốn cô nhóc xấu mặt trong giới nhà giàu? Ngay sau đó là đắc tội toàn bộ diễn viên nữ trong giới giải trí? Nhưng cô nhóc oan ức nhất là bị người ta gài bẫy trong lúc cô không hề hay biết, sau khi tỉnh lại còn không nhớ gì cả, còn bị anh đưa đi dạy dỗ, bị đánh vô duyên vô
Lúc này, trong lòng Lệ Minh Viễn đã áy náy muốn chết rôi.
Sắc mặt anh u ám, nói: "Anh phải điều tra ra bằng được!"
Ngược lại anh rất muốn xem xem, rốt cuộc là ai đã hại cô nhóc.
"Mẹ đừng đánh con nữa.
Con đau quá." Trên mặt Tô
Noãn Tâm dính đầy nước mắt, cô đã đau đến mức nhắn hết cả mặt..