**********
Ngược lại là mẹ của Lê Kiên, bà Lệ lặng lẽ rời đi một lát, quay lại thì trên tay liền cầm hai phong bao lì xì, một cái đưa cho Lê Kiên, một cái vẻ mặt nhiệt tình đưa cho Tô Noãn Tâm nói: "Đây là một chút tâm ý của bà nội, sau này cô nhóc thường đến nhé.
Tô Noãn Tâm yên lặng nhìn thoáng qua Lệ Minh Viễn, không nói gì
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Muốn nhận thì nhận."
Tô Noãn Tâm nghĩ năm mới, mặc dù không thể nào thích những người này, nhưng cũng không nên làm bầu không khí quá xấu hổ.
Là tiền lì xì chú chính miệng muốn, người khác nể mặt nên mới đứa, không nhận cũng không tốt lắm.
Dứt khoát đưa tay ra nhận, nói tiếng cảm ơn.
Bà Lệ cười với vẻ mặt hòa ái rồi nói: "Người lớn cho con cháu tiền lì xì, nên nhận
Muốn nói trong nhà này, người hiếm hoi nhất muốn Tô Noãn Tâm trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lê, chỉ sợ chính là bà Lệ này.
Vợ tương lai của Lệ Kiên, bà ấy đã nhắm được, là cô chủ của một gia tộc quyền thế.
Đến lúc đó Lệ Kiên có sự ủng hộ của gia tộc nhà vợ, tỷ lệ tranh giành với Lệ Minh Viễn lại lớn hơn một chút.
Trong lòng chỉ cảm thấy Lệ Minh Viễn ngốc, cô chủ nhà quyền thế tốt đẹp là người có thể tăng thêm trợ lực cho mình không cần, lại tìm một diễn viên như vậy.
Lệ Kiên và mẹ anh ta có chung suy nghĩ, cho nên ở trong lòng đã sớm vứt bỏ oán hận cũ, cũng không có tâm tư khác với Tô Noãn Tâm.
Sảng khoái mất một phong bao lì xì cho cô nói: "Chuyện quá khứ thì để nó qua đi, sau này cô nhóc thấy chủ, nhớ rõ gọi chú út!"
Tô Noãn Tâm thấy trong mắt anh ta quả thực không có cảm giác khinh thường khi nhìn cô trước đây, cũng nhận tiền lì xì của anh ta.
Lại thản nhiên nói: "Chú út nếu giống như dáng vẻ một chú út, cháu cũng sẽ cùng chú, thừa nhận người chú út này."
Lệ Kiên nhưởng mày nói: "Chú đây cám ơn cháu.
Chờ sang năm chú kết hôn, nhớ đến uống rượu mừng"
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: "Chú sắp kết hôn rồi sao?"
Bà Lệ vội cười nói: "Lệ Kiên cũng đã ba mươi hai, đáng lẽ phải lập gia đình từ lâu, bây giờ mới kết hôn cũng đã tính là kết hôn muộn rồi! Nên sớm kết hôn, sớm một chút cho bố nó ôm một đứa cháu trai mập mạp"
Tô Noãn Tâm trực tiếp buột miệng nói ra: "Vậy cháu trai lớn nhất của ông cụ Lệ, và cháu trai nhỏ tuổi nhất chẳng phải là sẽ hơn kém nhau ba mươi tuổi sao?"
Một câu nói, trực tiếp khiến người trên bàn cơm, vẻ mặt đều cứng lại.
Lệ Minh Viễn hơi bật cười nói: "Cô nhóc đừng nói lung tung, ông nội anh da mặt mỏng, sẽ xấu hổ.
Ông cụ Lệ tức giận nói: "Thằng nhóc chết tiệt nói hươu nói vượn cái gì!" "Cháu cái gì cũng chưa nói.
Chúc mừng chú út, chúc chú út cùng thím út tương lai trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử
Lệ Kiên nhưởng mày nói: "Cảm ơn Minh Viễn, quả nhiên Minh Viễn lớn thêm một tuổi, cũng bắt đầu biết hiểu chuyện rồi." "Như nhau như nhau.
Ông cụ Lệ hiếm khi thấy con trai và cháu trai ở chung hòa hợp như vậy, liền không nói lời gì ghét bỏ Tô Noãn Tâm nữa tránh phá hư không khí.
Chờ Viên Cát Kỳ lấy phong bao lì xì quay lại, ông cụ Lệ liền trực tiếp đặt phong bao lì xì trước mặt Tô Noãn Tâm nói: "Cầm đi."
Giống như đuổi người ăn xin.
Tô Noãn Tâm tức giận nói: "Ông cụ Lệ ông không muốn cho thì đừng cho, cháu không cần "Đây chính là chính cháu nói không cần, không phải ông không cho
Nói xong thì muốn lấy lại.
Nhưng mà Lệ Minh Viễn đè lại phong bao lì xì, rút tiền ở bên trong ra, áng chừng xuống một con số.
"Sáu triệu? Ông nội đuổi ăn mày ư
Vẻ mặt Viên Cát Kỳ đỏ lên nói: "Minh Viễn.
Tiền lì xì là thím bỏ vào." “Thím ba cũng là sáu triệu sao?"
Tối hôm qua, phong bao lì xì mà Tô Ngọc Mỹ cho anh, là 8888 đô..