Chú Là Của Em

Chương 561: Vợ Của Lệ Minh Viễn Ai Dám Cười Một Cái Thử Xem





Ông cụ Lệ hít sâu một hơi nói: “Mặc dù có thể tìm một người có gia cảnh nghèo, nhưng cũng không thể tìm một người như vậy được! Cô ta vẫn là một người diễn viên, anh nghĩ rằng ông không biết sao, đi với cô ta ra bên ngoài sẽ mất hết thể diện Uống rượu say thì có thể mạo phạm tất cả các dòng họ nhà giàu sao?
Còn nữa, cô diễn viên này.

Từng người một đều giống như một món hàng hóa vậy, không có nổi một danh tiếng tốt!
Anh cưới một người vợ như thế vào cái nhà này, không sợ bị người ngoài cười đến rụng cả răng hay sao?”
Tô Noãn Tâm nghe vậy, không khỏi cụp mắt xuống.


Chuyện này cô vẫn rất chột dạ.

Quả nhiên, vẫn là do chú gây ra hay sao?
Lê Minh Viễn cười lạnh lùng nói: “Vợ của Lê Minh Viễn này, có ai dám cười một cái thử xem?
Hơn nữa, cháu cũng không tin chuyện này, ông nội không biết nội tình cháu còn chưa hỏi đến, các người đã tự mình đề cập chuyện này trước
Một khi đã như vậy, cháu đây cũng không thèm để ý bây giờ là đầu năm mới nữa, sẽ đem chuyện này đi điều tra rõ ràng! Một lần nữa, ai là người đưa thuốc cho cô nhóc, hãy tự mình thừa nhận đi, hay là để tôi tự mình đi điều tra?”
Vừa dứt lời, ông cụ Lệ sắc mặt khẽ thay đổi.

Đôi mắt nhanh chóng liếc nhanh qua hiện ra một vẻ ám muội.

Lam Thanh Như sắc mặt trắng bệch, tay đặt ở dưới bàn, vô thức nắm chặt lại.

Tô Noãn Tâm lập tức trợn tròn mắt, mạnh dạn ngẩng đầu nói: “Cái gì? Chú, đêm kia là em bị người ta bỏ thuốc độc hay sao?”
Vẻ mặt Viên Cát Kỳ cũng kinh ngạc nói: “Minh Viễn, xảy ra lúc nào? Có người hạ độc Noãn Tâm hay sao?”
Lệ Minh Nguyệt và Lệ Minh Ngọc cũng cùng lúc tỏ ra kinh ngạc hồ lên: “Anh họ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Anh tại sao lại đưa ra kết luận, là người trong nhà chúng ta làm chuyện này?” “Đúng vậy! Anh họ, lời này nói ra nếu không có bằng chứng, thì cũng không thể nói lung tung được đâu! Có thể làm tổn hại đến hòa khí của mọi người trong gia đình đó.


Lệ Minh Viễn cười lạnh lùng nói: “Không có bằng chứng sao, tôi cũng sẽ không tự nhiên nói ra những lời này đậu.

Tửu lượng của cô nhóc này, tối hôm đó cũng chỉ uống có vài ngụm sâm panh, làm sao có thể say như vậy được, các người nghĩ những việc mình làm không chê vào đâu được, thế nhưng vẫn có thể tìm ra dấu vết.

Còn tôi đã phát hiện ra điều không thích hợp, tôi đã cho người điều tra rồi.” “Trời ơi, chuyện này rốt cuộc là do ai làm? Minh Viễn, con phải tin tưởng thím ba, thím ba không phải là loại người như vậy, chắc chắn cũng sẽ không bao giờ làm ra sự việc đó, chú ba của con cũng là… Chúng ta hiện giờ đều ở cùng phía với con Minh Nguyệt và Minh Ngọc cũng sẽ không bao giờ làm ra sự việc đó đâu.

Chúng ta cũng không dám làm ra việc này để đắc tội với con.

Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Không phải thím ba.”
Viên Cát Kỳ lập tức thở nhẹ nói: “Minh Viễn tin tưởng thím ba là tốt rồi.”.

ngôn tình sủng
Bà nội Lệ cũng vội hỏi: “Minh Viễn...chuyện này, bà cũng không biết gì cả” “Cũng không phải bà
Lệ Kiên nhưởng mày nói: “Chuyện này tôi cũng đã có nghe nói qua, thế nhưng người lại không có hiện trường.

Một đêm đó cô nhóc, thật ra đã rất dũng mãnh, trực tiếp đắc tội hơn phân nửa của giới nhà giàu, còn có hơn phân nửa của giải trí.


Thật tiếc là không thể nhìn thấy cảnh náo nhiệt đó.

Nếu như có mặt ở đó chú đã gọi cho cháu rồi.”
Tô Noãn Tâm tức giận trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái nói: “Chú út cũng thật là thích xem náo nhiệt quá nhỉ Tôi đã nói rồi, mỗi lần tôi uống say, tỉnh lại đều không nhớ gì cả, hôm đó lúc tỉnh dậy, ngoại trừ việc đau đầu một chút, thì cũng không nhớ gì cả, hoàn toàn cũng không biết mình đã phạm sai lầm gì.

Quả nhiên là bị người ta bỏ thuốc.

Rốt cuộc là ai đã làm việc quá đáng như vậy chứ!
Tôi ở bên ngoài mất mặt xấu hổ, sẽ càng không xứng đáng với chủ đúng không?
Các người quả thật là những người bụng dạ khó lường! Tôi cũng không quá thích thú với việc bước chân vào cửa nhà của các người đâu! Bên trong toàn là những người ác độc như vậy, đã hãm hại tôi, nếu như tôi thật sự bước vào ngôi nhà này, thì cần có bao nhiêu mạng để sống chứ!
Bây giờ có mời tôi vào, tôi cũng không vào đầu Còn chú thì ở rể cho em! Bằng không em cũng không cần bước vào cuộc sống của dòng họ này đâu!”.