**********
“Vị đạo diễn nào vậy ạ?” “Là đạo diễn Ngô! Các em có biết ông ấy không? Hình như đó là cậu ruột của Kỷ Vân Như!
Lúc này, không chỉ Lệ Minh Nguyệt mà ngay cả Lệ Minh Ngọc đi đằng sau cũng hít vào một ngụm khí lạnh, nhịn không được mà hỏi lại: “Chị chắc chắn là đạo diễn Ngô sao?”
Ngay cả ông nội của bọn họ cũng không dám tức giận với lão tổ tông đó!
Ông ấy căn bản là không quan tâm đến bốn dòng họ lớn ở thủ đô!
Dù sao nhà họ Kỷ nổi tiếng một thời trước đó, ông ấy nói đập liền đập.
Ngay cả ông chủ của nhà họ Kỷ, Kỷ Trung Kiên, ông ấy nói đánh liền đánh.
Dù Kỷ Vân Như đã làm bà Lục, trở thành đệ nhất phu nhân quyền thế ở thủ đô, ông ấy vẫn có thể răn dạy bà ấy trước mặt mọi người, không cho bất kỳ ai mặt mũi.
Vậy mà giờ đây, rốt cuộc, Lệ Minh Viễn lớn mặt như thế nào có thể thuyết thục đạo diễn Ngô đối xử khác biệt với cô gái này?
Bọn họ đột nhiên có cảm giác Lệ Minh Viễn chính là thần thánh
Trong lòng không khỏi bái phục anh.
Chỉ là...!“Chị dâu! Sao chị có thể tham gia vào bộ phim b tấn thuộc đề tài khoa học viễn tưởng của đạo diễn Ngô vậy a? Không lẽ, ở trong giới giải trí, chị rất nổi tiếng sao? Hay là kỹ thuật diễn xuất tốt? Đạt được giải thưởng lớn?” “Không có.
Chị mới chỉ tham gia một bộ phim thôi!” “Mới ra mắt mà chị đã có thể tham gia vào bộ phim b tấn quốc tế của đạo diễn Ngô rồi sao?” “Không lẽ, chú ấy cho chị đi cửa sau sao?"
Lệ Minh Nguyệt im lặng nhìn lên trời cao, hít sâu một hơi rồi quay đầu nói với Lệ Minh Ngọc: “Anh...!Sao em lại có quan hệ máu mủ với anh Minh Viễn vậy? Nếu không có quan hệ máu mủ, em cũng muốn anh ấy làm bạn trai của em.
Lê Minh Ngọc tức giận nói: “Anh Minh Viễn sẽ không tốt với em như vậy đâu! Em nên cảm thấy may mắn vì mình có quan hệ máu mủ với anh Minh Viễn đi! Nếu không, đối với anh Minh Viễn, ngay cả người qua đường em cũng không bằng! Trong mắt của anh Minh Viễn không có em đâu!”
Lời này thật gợi đòn.
Lê Minh Nguyệt tức giận nói: “Em có còn là em gái của anh không vậy?" “Em về nhà hỏi mẹ đi! Hỏi xem có phải mẹ nhặt em từ ngoài chợ về không?” “Em không tin! Anh mới là người được nhặt về đó!" Tô Noãn Tâm không nhịn được cười: “Thật là hâm mộ hai người! Tình cảm anh em thật tốt!” “Em mới là người phải hâm mộ chị đó! Anh Minh Viễn lạnh lùng vô tình, trời sinh bạc tình bạc nghĩa, đối với ai, anh ấy cũng đều rất lạnh lùng.
Vậy mà anh ấy lại đối xử khác với chị, tựa như đó không phải cùng là một người.
Tổng hợp lại tất cả, em xin được khẳng định, anh Minh Viễn chính là nam chính tổng tài bá đạo ở trong tiểu thuyết
Đối với người phụ nữ mình thích, anh có thể lên trời hải sao cho cô! Nếu như không hải được, anh sẽ cho cô cả một bầu trời sao!
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười: “Cũng không có khoa trương như vậy.
Bình thường, chú ấy nhìn cũng không phải rất lạnh chỉ là tay của chú ấy rất lạnh mà thôi.” “Chị dâu thường xuyên cầm tay của anh Minh Viễn sao?” “Không thường xuyên, có đôi khi, chị sợ anh Minh Viễn của em bị lạnh quá, nên mới đặt tay của chú ấy vào túi, rất nhanh sau đó, tay của chú ấy sẽ nóng lên.
Lệ Minh Nguyệt phức tạp nhìn cô nói: “Rốt cuộc thì em cũng đã hiểu vì sao anh Minh Viễn lại cưng chiều chị như vậy rồi!” “A? Vì sao chú ấy lại cưng chiều chị như vậy?” “Cái này gọi là ủ ấm thì không đúng.
Chị cũng ấm như vậy.
Anh ơi! Nếu đổi lại là anh, anh có thích được như vậy không?”
Nắm tay bỏ vào trong túi của chị ấy sao?
Tất nhiên là rất ấm rồi.
Nhưng “Người phụ nữ của anh Minh Viễn, anh không dám động vào đâu!” “Em nói là hình mẫu giống với chị dâu!” “Cũng tạm được chủ yếu là xem duyên phận” “Duyên phận cái quái gì chứ! Không phải là anh thấy sắc liền tham sao?” “Em nói linh tinh cái gì vậy!”
Lệ Minh Nguyệt cười ha ha
Tô Noãn Tâm cũng cảm thấy buồn cười.
Không ngờ, chú ấy lại có hai người em như vậy.
Ở bên một khác, người em trai cũng có quan hệ máu mủ với Lệ Minh Viễn, nhưng cả người đều toát ra lại hơi thở trầm mặc, đang đứng ở một nơi cách đó không xa.
Thi thoảng, cậu ấy sẽ nhìn về phía bên này mà cảm thấy hâm mộ, muốn hòa nhập cùng mọi người.
Nhưng vô hình, có một tấm kính ngăn cản cậu ấy ra ngoài.
Đối với những người Lệ Minh Viễn không thích, Tô Noãn Tâm cũng sẽ không có nhiều cảm tình.
Cô làm như mình chưa nhìn thấy gì..