"Chủ nhà em nếu vào giới giải trí, chắc chắn sẽ sớm hot thôi.
Chị có thấy chú ấy trên internet không?" "Ha ha ha.
Không có thấy.
Nhưng mà anh ấy đẹp trai, muốn làm diễn viên, chắc chắn sẽ nổi tiếng" "Đúng thế, chủ nhà em rõ ràng có thể dựa vào mặt mà kiếm cơm.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác cứ muốn dựa vào đầu óc cơ, cũng không biết chú ấy nghĩ cái gì.
Không thì chú này, chú từ chức về diễn xuất với em đi?" Tô Noãn Tâm mặt mày dí dỏm, trừng mắt nhìn Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn nhướn mày: "Đừng có mơ" "Ha ha ha ha, chú không vui tính tí nào hết."
Trương Mạn Hoa nhìn hai người ở chung hoà hợp như thể, không nhịn được cắn cắn môi: "Noãn Tâm đi quay phim có quen biết nghệ sĩ nào không? "Quen chứ, chị họ có biết Tiêu Bảo Vỹ không?" "Ảnh để Tiêu Bảo Vỹ?" "Đúng thế!" "Noãn Tâm gặp anh ấy rồi?" "Đúng vậy, còn từng cùng anh ấy uống rượu nữa cơ.
Trương Mạn Hoa bày ra vẻ mặt không tin, cái cô bé này, nói khoác mà chả biết ngượng mồm gì cả.
Cô ta cười tỉnh rụi: "Ai nha, Noãn Tâm đúng là có tiền đồ ghê, còn được cùng ảnh để uống rượu chung nữa đấy." "Còn có tiểu sinh lưu lượng nữa cơ, Viên Cửu Minh diễn viên thế hệ mới, Châu Hoài Nam.
cũng từng diễn chung một bộ!" "Viên Cửu Minh và Châu Hoài Nam từng diễn chung với em một bộ phim á?" "Vâng ạ! Viên Cửu Minh vai nam chính, em với Châu Hoài Nam đều là vai phụ.
Quan hệ của bọn em rất tốt." "Oa.
Bây giờ Noãn Tâm lợi hại quá ta!" "Noãn Tâm.
Ông bà ngoại gọi em ra ngoài này!" Trương Cần Diệp bỗng ló ra ngay ngoài cửa.
Tô Noãn Tâm nhìn ra cửa, nghiêng đầu hỏi Lệ Minh Viễn: "Chú ơi, chú ra ngoài cùng em được không?"
Lệ Minh Viễn không chút do dự đứng lên luôn: "Được."
Sắc mặt Trương Mạn Hoa hơi thay đổi, cười nói: "Noãn Tâm, ông bà ngoại gọi em ra chắc là có chuyện.
Chú Lệ đây đi cùng thì không hay lắm đâu?"
Tô Noãn Tâm không nhịn được liếc mắt hỏi: "Có gì không được sao ạ? Cháu rể đến mà không ra mắt được sao?"
Để chú lại đây để bị chị câu đi à?
Thật là so với cô diễn hồ ly tinh, còn lẳng lơ hơn.
Dù biết là chủ nhà mình khinh thường cái loại đó.
Nhưng mà, sợ chú không thích đến nhà nữa.
Nếu đã dẫn chú về nhà ăn tết, nhất định phải phụ trách với chú chứ.
Nói xong, cô lười nói nhảm, cầm tay Lệ Minh Viễn, ra khỏi phòng.
Trương Mạn Hoa đứng trong phòng, giận đến mức suýt nữa thì giậm chân.
Trương Cần Diệp cau mày: "Chị, tay Tô Noãn Tâm giữ chặt thật đó!"
Trương Mạn Hoa tức giận: “Đi, chúng ta ra ngoài xem sao."
Lúc Tô Noãn Tâm đến phòng khách, thì thấy chú của cô đang quỳ dưới đất, tròng mắt đỏ bừng.
Thím và dì cả đứng một bên lau nước mắt.
Ông bà ngoại cô ngồi ghế chủ vị, vẻ mặt nghiêm túc khắc nghiệt.
"Được rồi, Ngọc Mỹ.
Vì chuyện con bị bệnh mà cả nhà cũng rối ren theo con đừng trách mọi người không giúp con ngay từ đầu.
Thật ra ấy, cuộc sống của mọi người quá khó khăn.
Bố con với mẹ đều do em trai con dưỡng già, chị con khi rảnh rỗi cũng sẽ đến thăm bố mẹ.
Mà chúng nó đều đã lập gia đình, còn phải chăm sóc con gái của mình nữa chứ.
Chuyện này mẹ với bố con, nói cho cùng.
đều đã qua, thì coi như thôi! Người một nhà mà, mọi người dù gì cũng là anh chị em ruột, xương gãy thì còn gần.
Đại Minh m cũng là một tay con và chị cả nuôi lớn.
Dù con là chị hai, nhưng nhà này lại thương con nhất.
Ngày đó đến cả cơ hội đi học cấp ba chị cả cũng nhường lại cho con.
Không thì sao con có thể học kế toán, thành nhân viên kế toán, làm ở công ty lớn được.
Chị cả vì con mà bỏ học mấy năm học.
Cuối cùng, con lại vì Noãn Tâm, cả đời không lập gia đình.
Vì nuôi nó, cũng chẳng hiếu thảo với mẹ và bố con.
Những chuyện đó không ai so đo với con.
Giờ con mắc bệnh nặng, mọi người không thể giúp con nhiều.
Nói cho cùng, cũng là huề nhau thôi, đừng có so đo.