Chú Là Của Em

Chương 593: Tô Noãn Tâm Có Phải Là Em Thấy Anh Rất Dễ Nói Chuyện Lắm Đúng Không





“Đi mua sắm đi.” “Mua cái gì?” “Em giúp chú mua mấy bộ quần áo phong cách khác.

“Nơi này cũng thuộc về tập đoàn "Hå?" “Anh cũng hay thường xuyên tới đây tuần tra.

Cho nên có không ít người ở đây biết mặt anh.” “Éc, vậy để em đi ra ngoài mua cho chú mũ và khẩu trang trước nhé, như vậy sẽ không có ai có thể nhận ra được chú.

Tô Noãn Tâm nhanh chóng mua mũ và khẩu trang cho Lệ Minh Viễn, sau đó nắm tay anh dắt anh đi vào bên trong đi mua sắm.

Lệ Minh Viễn không làm gì được cô, đành phải để yên cho cô dẫn đi.


Hai người đi vào trong một cửa hàng, cô cầm quần áo ướm lên người anh.

“Cái này chú mặc lên nhất định sẽ rất đẹp, mua!” “Ôi chao! Cái này cũng đẹp nè.

Chú, chú mặc cái áo khoác này, rồi mặc thêm quần jean, nhất định sẽ đẹp trai ngời ngời luôn.

“Anh không mặc quần jean “Chú cứ thử thử một cái đi xem nào.

Chú cứ mặc đồ tây hoài, nhìn quả chín chắn.

Lệ Minh Viễn đầu hàng nói: “Thì mua đi.” “Chú ơi, cửa tiệm áo khoác phong cách Punk kia, nhìn trông thật là oách” “Tô Noãn Tâm! Có phải là em thấy anh rất dễ nói chuyện đúng không?”
Mấy bộ đồ này là đồ kiểu quỷ quái gì vậy? Không đời nào anh lại mặc mấy bộ đồ kiểu đó đâu.

Lúc còn đi học anh cũng chưa bao giờ mặc, bây giờ càng không thể mặc.

“Chú, chúng ta đi qua xem thử đi nha.

Biết đâu mặc thử thì chú thích thì sao, ánh mắt mọi người sẽ...Chú, chú tin em đi mà, chú mặc áo khoác phong cách Punk này á, nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ oách luôn.

Mặc vào là trẻ hơn so với bây giờ mười tuổi luôn.” “Tô Noãn Tâm, có phải là em chế anh già rồi đúng không?” Cho nên cứ ép anh mặc mấy bộ đồ của giới trẻ bây giờ? “Không có nha, chú chỉ mới có hai mươi tám tuổi, đâu có già đâu.


Em chỉ cảm thấy chú ăn mặc cứ một kiểu hoài, chưa thấy thay đổi bao giờ, quá cổ hủ, sau này già đi sẽ hối hận đó.

Quần áo trên đời này có rất nhiều phong cách, vậy mà cả đời tôi chỉ mặc mỗi đồ tây, chưa bao giờ thử loại phong cách khác.”
Khoé miệng Lệ Minh Viễn co giật nói: “Chẳng lẽ mặc cái gì quan trọng đến thế à?” “Nếu không quan trọng thì vì sao chủ không chịu mặc chứ?” “..

Được rồi, em thắng.

“Đi mà chú ơi, chủ ơi.

Mình chỉ lấy một bộ thôi, chú mặc cho em xem nha.

Nếu như chú không thích thì chúng ta không mua cũng được mà.” Tô Noãn Tâm ôm một cánh tay anh, lắc lắc làm nũng nói.

Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười nói: “Tô Noãn Tâm, có phải là anh chiều em quá rồi đúng không?” “Đó là do chú cứ nuông chiều em nha, giờ em hư rồi, chú lại không chịu trách nhiệm.” “Chỉ một lần này thôi đấy, lần sau không được viện cớ này nọ nữa đâu đấy.” Cuối cùng thì Lệ Minh Viễn cũng đành phải đi theo cô vào cửa tiệm bán áo khoác phong cách Punk.

Nhân viên bán hàng ở bên trong cửa tiệm giúp hai người chọn quần áo, nghiệp vụ rất chuyên nghiệp.

Sau khi nhân viên nhìn sơ tổng thể dáng người của Lệ Minh Viễn thì gợi ý vài bộ đồ kiểu dáng mới, là kiểu áo khoác da, mặc vào trông vô cùng cách, phối hợp với quần jean kiểu thụng đáy, giày gắn đinh.

Tô Noãn Tâm chọn một bộ trong số mấy bộ được gợi ý, sau đó đẩy Lệ Minh Viễn vào một căn phòng thay đồ thử để anh thay quần áo.

Trước giờ Lệ Minh Viễn chưa bao giờ phải tự đi mua sắm quần áo cho bản thân, anh chỉ cần báo số đo cho người ta, bốn mùa quanh năm đều sẽ có chuyên gia thiết kế riêng đồ tây cho anh theo mùa.


Cuộc sống của anh lúc trước chỉ có đi làm và ở nhà mà thôi.

Ở nhà thì mặc đồ ở nhà, đi làm thì mặc đồ vest.

Vì vậy, ngoại trừ đồ tây ra thì anh chưa thử bất kỳ một kiểu đồ nào khác cả dù chỉ một lần.

Sau khi thay quần áo xong, vẻ mặt của Lệ Minh Viễn vô cùng khó chịu, khuôn mặt anh thoạt nhìn có vẻ đen.

Mà mắt của Tô Noãn Tâm thì lại cứ như là đang phát sáng.

“Mẹ ơi, đẹp trai quá đi mất thôi!”
Lê Minh Viễn nhìn bản thân mình ở trong gương, vô cùng sững sờ.

Đây là mình hả?
Nhìn giống như mấy đứa học sinh cá biệt ấy..