“Ha ha ha, chú mau nhìn đi, phim của đạo diễn Khương đều theo phong cách hài hước như thế này.
Đang quay thì không được cười, phải nhịn, ai dám cười sẽ bị mắng chết nhưng hiệu ứng này thực sự tốt, thật buồn cười.
Lệ Minh Viễn khẽ “ừm” một tiếng.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh xem một bộ phim ở rạp chiếu phim và anh nghĩ nó thực sự khá hay.
Khi màn hình chiếu phim, cảnh cảm xúc mãnh liệt của nam chính và nữ chính xuất hiện, tiếng cười của cả rạp phim biến mất, bầu không khí trở nên có chút mập mờ.
Đạo diễn Khương rất chú ý đến các chi tiết trong phim và tông màu dường như đặc biệt mập mờ, có tiếng thở dốc.
Tô Noãn Tâm có chút khô miệng, theo tiềm thức cô quay đầu lại và liếc nhìn chú.
Thật tình cờ cô lại gặp một đôi mắt vừa đen và sáng rực.
Trong bóng tối, cổ họng Lệ Minh Viễn khô khốc.
Tô Noãn Tâm nhanh chóng ngoảnh mặt đi và nhét bỏng ngô vào miệng.
Chờ đến khi lại lén lút nhìn qua thì phát hiện ra chú lại nghiêm túc xem phim rồi.
Cảm xúc mãnh liệt vừa rồi cũng đã qua.
Nhưng mà trái tim cô cũng có chút rối loạn.
Vào lúc đó, cô thực sự muốn hôn chú.
Ôi trời!
Tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy với chú chứ! Nhưng mà thật sự vẫn muốn hôn!
Gần như không thể kìm nén được nội tâm đang muốn bùng phát của mình.
Sau khi nhìn tới nhìn lui, Tô Noãn Tâm đã nhìn trộm Lệ Minh Viễn không dưới mười lần.
Trong lòng cô còn xây dựng tâm lý cho mình đủ rồi.
Cô chưa từng làm chuyện thân mật với người trong gia đình, chỉ hôn mà thôi, chủ của cô chắc không có phản cảm đâu nhỉ?
Mẹ ơi!
Không thể nhịn được nữa nhưng mà vẫn phải nhẫn nhịn!
Nếu chủ không thích thì sao!
Cuối cùng thì bộ phi dài hai tiếng cũng kết thúc.
Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, khuôn mặt đỏ bừng như vịt nấu chín.
Nếu không làm thì thôi, nếu làm thì phải tập kích ngờ.
Nhưng ngay khi đầu của cô phóng tới trước mắt Lệ Minh Viễn, đèn trong rạp chiếu phim bật sáng, mọi người xung quanh đều đứng dậy tán thưởng.
Cả rạp phim vỡ òa trong tiếng vỗ tay.
Tô Noãn Tâm sự đến mức đứng hình.
Lệ Minh Viễn nhìn thẳng trước mặt, mặt gần trong gang tất, hầu kết khẽ lăn.
Dường như là đại não nóng lên trực tiếp duỗi tay ra rồi ôm đầu của Tô Noãn Tâm về phía mình.
Khoảnh khắc môi chạm môi thì nhịp tim của Tô Noãn
Tâm gần như ngừng đập.
Ngay lập tức, tim cô đập thật nhanh.
Má ơi, cô đã hôn chủ.
Má ơi, vậy mà còn là hôn lưỡi!
Má ơi, đây là do chủ chủ động!!
Sắp chết rồi!
Cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, Tô Noãn Tâm vẫn không dám nhìn vào mắt Lệ Minh Viễn.
Biểu hiện của Lệ Minh Viễn có chút kỳ lạ trong suốt quá trình và tâm trạng của anh cũng có chút phức tạp.
Khi Lệ Minh Viễn lái xe ra ngoài con hẻm, cả hai đều không nói một lời.
Chờ đến khi đỗ xe xong, Tô Noãn Tâm đỏ mặt cúi đầu nói: “Chú, tối nay chú về nhà ngủ đi.”
Lệ Minh Viễn không hỏi tại sao, trả lời: “Được.” “Chú, tạm biệt.
Nói xong thì cô nhanh chóng nhảy xuống xe chạy về phía con hẻm.
Ánh mắt Lệ Minh Viễn nhìn theo bóng lưng của cô đến khi biến mất.
Anh đứng tại chỗ thầm lẩm bẩm: “Đây là cảm giác yêu đương sao?”
Lệ Minh Viễn sống đến hai mươi tám tuổi chỉ để nhận ra rằng yêu thực sự là một cảm giác khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Không thể hiểu được, bầu không khí giữa anh và cô nhóc trở nên có chút kỳ lạ..