Ngô Thu không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, lái xe đưa Bạch Kỳ Sương đến bệnh viện để cấp cứu.
Lục Viễn Phương đi thẳng đến trường của con trai mình và sải bước đến lớp học, Lục Tích người đang học tại trường tiểu học quý tộc.
Sau đó thì bị ba mình lôi ra ngoài như là xách con gà.
Lục Tích luôn sợ ba, bây giờ lại bị lôi ra khỏi lớp, không dám hét lên, chỉ cảm thấy bị lôi đi trước mặt bạn học và thầy cô là quá nhục nhã.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe vì tức giận, nhưng anh ta không dám khóc.
Kỷ Vân Như, người chạy đến sau đó, gần như phát điên khi thấy con trai mình bị Lục Viễn Phương kéo đi như vậy.
“Lục Viễn Phương!” Một tiếng hô nghiêm nghị vang lên trên con đường rợp bóng cây của trường tiểu học.
May mắn thay, đó là giờ học nên không có người xung quanh.
Lục Viễn Phương vô cảm kéo Lục Tích đi, không để ý đến Kỷ Vân Như.
Kỷ Vân Như tức giận gầm lên: “Lại đây, bắt ông ta cho tôi!”
Lục Viễn Phương vừa nghe lời thì giễu cợt, trực tiếp rút trong túi ra một con dao gọt hoa quả, dí vào cổ Lục Tích nói: "Kỷ Vân Như, bà dám cho người của mình động thủ không!” “Dừng lại! Dừng lại! Đừng nhúc nhích!”
Tám nữ vệ sĩ sợ tới mức không dám manh động.
Kỷ Vân Như giọng run run nói: “Lục Viễn Phương, đừng có làm bậy, đó là con của ông.” “Mẹ ơi, cứu con...!mẹ ơi, cứu con hu hu hu.
Tại sao ba lại đối xử với con như thế này.
Kỷ Vân Như hít sâu một hơi nói: “Tích à, ba con đang đùa với con thôi, đừng khóc nữa nhé.
Lục Viễn Phương, nói cho tôi biết ông muốn cái gì!”
Kỷ Vân Như vào lúc này thực sự sợ hãi.
Ánh mắt Lục Viễn Phương không chút ấm áp nhìn bà ta nói: “Tôi muốn Minh Dao sống, nếu không thì nó nhất định phải chôn cùng!” “Được...!được rồi, tôi sẽ để Minh Dao của ông sống, tôi sẽ để nó sống, ông đừng động vào thằng bé.
Lúc này, dù cho Kỷ Vân Như ngạo nghễ như thế nào đi nữa thì cũng không khỏi sợ hãi đến trừng lớn mắt.
Con trai là huyết mạch duy nhất của bà ta
Quan trọng hơn cả mạng sống của bà ta.
Ngón tay run rẩy, bà ta lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho Nhiếp Hạo, hỏi thẳng: “Cái đứa nghiệt chủng đó chết rồi à?”
Nhiếp Hạo thành thật trả lời: “Không”
Anh ta không độc ác đến mức giết chết một đứa trẻ vô tội.
Kỷ Vân Như hít một hơi thật sâu, nhắm mắt và mở ra lần nữa.
Giờ phút này, bà ta vô cùng cảm kích lòng tốt của
Nhiếp Hạo, trái tìm mềm yếu của Nhiếp Hạo.
Cai đứa nghiệt chủng đó không chết là được, không chết cũng không sao.
“Lục Viễn Phương! Cái đứa nghiệt chủng kia chưa chết, ông mau thả Lục Tích của tôi ra!” “Bà thả người trước đi
Kỷ Vân Như nói với đầu dây bên kia: “Thả nó ra!”
Nhiếp Hạo cau mày nói: “Lục Viễn Phương bắt được Lục Tích rồi uy hiếp em?”
Lúc này, Nhiếp Hạo có chút nghi ngờ cuộc sống.
Lục Viễn Phương, sao ông ta có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với con ruột Lục Tích của mình như vậy, ông ta có thực sự coi Lục Tích là con trai của ông ta không?
Nhiếp Hạo có chút nghi ngờ.
“Câm miệng! Đừng hỏi nữa, bảo anh thả người thì cứ thể người đi.” Kỷ Vân Như lạnh lùng nói.
Nhiếp Hạo định thần lại, nhẹ giọng nói: “Được.
Nửa tiếng sau, tiếng khóc của một bé gái đột nhiên vang lên từ cầu thang của khách sạn.
Minh Dao được một người phục vụ tìm thấy và đưa trở lại phòng của Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm nhìn thấy Minh Dao đang khóc thì cô bé vào lòng với vẻ đau khổ và nói: “Minh Dao! Em đã đi đầu vậy! Mẹ em và chị đều nóng lòng muốn chết"
Minh Dạo nức nở: “Chị, em vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở cầu thang, khắp nơi tối hu hu, em sợ chết khiếp." “Không sao, không sao!”.