Chú Là Của Em

Chương 667: Cô Em Gái Này Của Tôi Bây Giờ Cũng Có Thể Tiến Bộ Như Thế!





"Giám đốc Tô, có người thân tới tìm bà." Nhân viên đưa hai người phụ nữ đi vào và nói
Tô Ngọc Mỹ nghe vậy, đưa mắt lướt nhanh về phía cửa ra vào, vừa nhìn một cái, liền sững sờ nói: "Chị cả...!Mạn Hoa, hai người sao lại tới đây?"
Thật sự, chuyện này mọi người đều đã biết sao! Tô Ngọc Mỹ không khỏi nhíu mày.

Minh Viễn trước đây đã đưa cho họ 1,5 tỷ vẫn còn chưa đủ?

Những người này, thật đúng là lòng tham không đáy!
Tô Ngọc Mỹ trong lòng lặng lẽ thở dài, đứng bật dậy.

Tô Ngọc Đào sửng sốt một chút rồi khôi phục vẻ bình thản, vội vàng phủ lên gương mặt nụ cười châm biếm, đi tới phía Tô Ngọc Mỹ, nói: "Ngọc Mỹ chị suýt chút nữa không nhận ra được em.

Em gái của chị bây giờ cũng có thể tiến bộ như thế!"
Trương Mạn Hoa cũng tỉnh táo lại, giọng nói rất thân thiết gọi: "Dì nhỏ, dì bây giờ thật là xinh đẹp!" Tô Ngọc Mỹ cười nhạt nói: "Hai người sao lại tới đây?" "Đây là do rất lâu rồi không gặp, nhớ dì nên đến thăm dì một chút không được sao? Làm sao? Ngọc Mỹ, dì bây giờ lại ghét bỏ người chị cả như tôi rồi?" "Là sao lần trước không phải đồng ý”
Bây giờ nói những lời này đã quá muộn.

Vào thời điểm Minh Viễn đưa cho bọn họ 1,5 tỷ bọn họ đồng lòng cùng bà cắt đứt quan hệ Vào thời điểm này, Tô Ngọc Mỹ đối với mấy điều họ gọi là tình thân tâm tư cũng như đã chết

Còn việc họ một đồng cũng không nhận, là vì bố mẹ thiên vị con trai và cháu trai hơn.

Đoán chừng 1,5 tỷ đó không chia cho con gái ở ngoài.

Con gái lấy chồng.

Tô Ngọc Mỹ bà không phải là ngốc, nói: "Chị bỗng nhiên đưa Mạn Hoa đến, có việc gì sao?" "Không phải đã nói rồi sao do nhớ em, đến để gặp em, em gái tôi lâu nay không có tin tức.

Hiện tại, chắc chắn là lãnh đạo công ty lớn, chị vừa nghe họ gọi em là giám đốc Tô!" "Minh Viễn giúp đỡ, giao cho chức vụ chứ không hề có năng lực gì cả." "Có con rể giỏi giang như vậy, cũng là có năng lực rồi! Ngọc Mỹ em xem Mạn Hoa dù sao cũng tốt nghiệp Đại học, dáng người cũng không kém cạnh ai em có thể nói với người con rể kia một chút, để Mạn Hoa có thể làm việc ở Công ty lớn này."
Tô Ngọc Mỹ một mực từ chối nói: "Thật xin lỗi chị, việc này không được.


Nếu là trước kia, Tô Ngọc Đào nhất định sẽ bắt đầu dọa nạt
Nhưng bây giờ với Tô Ngọc Mỹ, bà ta không dám gây chuyện, đứng im tại chỗ lau nước mắt nói: "Ngọc Mỹ là em không muốn nhận người chị gái này nữa! Hai chúng ta dù gì cũng là chị em ruột"
Trong lòng Tô Ngọc Mỹ không khỏi thở dài nói: “Chị nói gì vậy, Chị mở miệng là nói muốn sắp xếp cho Man Hoa một công việc, nghĩ tôi có quyền hạn lớn như thế sao? Tôi và Noãn Tâm đã gây nhiều phiền phức cho Minh Viễn rồi, lại mở lời nữa đúng thật là không biết xấu hổ! Chị không phải đang khiến tôi khó xử sao?" "Kìa em và Noãn Tâm hiện tại đã có tương lai triển vọng, cũng không thể hoàn toàn không để đến chị em và hai cháu gái ruột của em chỉ cần xem cất nhắc một vị trí nhân viên bình thường thôi cũng không phải ép em, nếu em muốn giúp, có thể giúp đỡ, Mạn Hoa và Cần Diệp cũng không kém cạnh, khả năng cũng không tệ.

Nếu em không muốn giúp, thì coi như hôm nay chị chưa đến đây."
Nếu vậy chị đừng đến
Tô Ngọc Mỹ hít sâu một hơi nói: “Chị cứ về trước đi, tôi vẫn đang trong giờ làm việc chuyện này, tôi sẽ để ý xem, nếu có công việc tốt, tôi sẽ cho người liên hệ lại.".