"Kiểm tra đi! Tôi thật sự muốn nhìn xem, ai dám đến đoàn phim của ông già này hại người.
Còn các người, mắt mù hết rồi sao! Không phải bảo giám sát cẩn thận máy móc dây cáp bảo hộ sao! Đây là chuyện có liên quan đến tính mạng con người!" "Thưa ông Ngô...Chúng tôi dám khẳng định đã phân người giám sát chặt chẽ dây cáp bảo hộ."
Ông Ngô lại trừng mắt, nhìn Nhiếp Hạo nói: "Tên nhóc này làm sao phát hiện ra, dây cáp bảo hộ bị cắt đứt?"
Nhiếp Hạo đúng sự thật kể ra: "Tôi nhìn thật một người đội mũ lưỡi trai, lén lén lút lút đứng ở gần máy móc của dây cáp bảo hộ ở phía bên kia...Ngay sau đó, cô nhóc này hét lên, nên đoán được." "Người đó đâu?" "Chạy..." Nhiếp Hạo đưa tay về một hướng chỉ nói: "Chạy về phía bên kia"
Anh ta còn không biết, người đó là do Kỷ Vân Như sai tới sao!
Nếu như vậy anh ta tiếp theo không phải sẽ bị trừng phạt sao, so với lần trước còn gấp mấy lần.
Ông Ngô giận tím mặt nói: "Lập tức cho người đuổi theo! Nhất định phải bắt được! Dám ở chỗ của tôi, làm lại cháu gái tôi, ông già này phải giết nó!" "Vâng, Ông Ngô!"
Rất nhanh, một đội nhân viên bảo vệ, đuổi theo ra ngoài, nhưng ngay cả một cái bóng người cũng không thấy.
Lê Minh Viễn phải hai người âm thầm bảo vệ Tô Noãn Tâm báo cáo chuyện này, ngay lập tức từ công ty vội vàng chạy đến.
Hai người vệ sĩ, chỉ phụ trách bảo vệ bên ngoài, do không được đi vào bên trong đoàn phim.
Ông Ngô bình thường yêu cầu nghiêm khắc, các vệ sĩ của diễn viên đều không cho ra vào bên trong đoàn phim, chỉ có thể bảo vệ bên ngoài đoàn phim.
Ông ta biểu hiện rất tự tin rằng ở trong đoàn phim của mình rất an toàn.
Nhưng lần này bỗng nhiên xảy ra tai nạn này, giống như một cái tát vào mặt.
Đến mức Lệ Minh Viễn rất khó chịu còn châm chọc khiêu khích ông già, Ông Ngô cũng không có sức gào to quay về.
Lệ Minh Viễn đích thân đến đoàn phim, khiến Tô Noãn Tâm sợ hết hồn.
"Anh à, Sao anh lại đến đây?"
Lệ Minh Viễn tức giận cười khẩy nói: "Anh sợ anh không đến, vợ chưa cưới của anh sẽ biết thành một đống thịt nát" "Anh, em không sao mà, hơn nữa, cho dù ngã xuống từ chỗ đó, cũng không thành đống thịt nát được, anh khoa trương quá rồi." Trông anh giống như đang nói đùa với cô sao!
Ánh mắt Lê Minh Viễn lạnh lùng liếc cô một cái, ảnh mắt Tô Noãn Tâm lập tức hướng xuống dưới, không dám nói lời nào.
Im lặng nghe anh trách mắng ông của cô "Ông Ngô đoàn phim nào an toàn tới mức nào?"
Ông Ngô sờ lên mũi, có chút lo lắng nói: "Lần này là chuyện ngoài ý muốn.
Tôi cam đoan, không có lần sau" "Ông Ngô khẳng định cam đoan của ông, thật sự có tác dụng?"
Ông Ngô tức giận đến mức cầm gậy chống dùng sức gõ một cái trên mặt đất, sau đó trừng mắt nói: "Tên nhóc này dám nói chuyện với tôi thế sao? Một đời người, ai mà không từng trải qua những chuyện ngoài ý muốn! mỗi vợ chưa cưới của cậu quý giá như vàng đúng không!"
Lệ Minh Viễn không chút do dự trả lời: "Đúng vậy!"
Ông Ngô thiếu chút nữa tức chết, hướng về phía Tô Noãn Tâm hét lớn: "Con nhóc này đi ra ngoài trước!" "Phiền Ông Ngô nói chuyện với cô nhóc của tôi tử tế một chút!" "Đó là cháu gái của tôi, tôi thích nói chuyện thế nào là việc của tôi, tên nhóc như cậu không có quyền xen vào!"
Đúng thật là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Tô Noãn Tâm đứng giữa hai người dáng vẻ như đang giương kiếm nhọn về đối phương, hai mắt trừng lên nhìn nhau, không biết làm sao nói: "Ông nội, anh...!Hai người đừng ầm ĩ nữa."
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Ngoan, Em đi ra ngoài trước, để tôi và ông Ngô nói chuyện"
Có những lời không tiện để nói trước mặt cô nhóc.
Tô Noãn Tâm gật đầu nghe lời nói: "Vàng" Ông Ngô bị chọc tức nói: "Lời nói của ông già này còn không có tác dụng bằng tên nhóc kia phải không?"
Tô Noãn Tâm thẳng thừng nói: "Giọng nói anh của cháu dịu dàng như vậy, cháu sẽ nghe lời anh! Còn ông nội hung dữ như vậy!
Nói xong, lè lưỡi một cái rồi chạy ra ngoài
Ông Ngô tức đến mức trợn tròn mắt.