Đó chính là nhà họ Tần, một trong bốn dòng họ lón!!
Lâm Xuân Mạn chỉ là con gái của một công ty giải trí nhỏ, dựa vào cái gì chứ!!
Cổ Thanh Nhã trong lòng tỏ ra khinh thường, nhưng trên mặt vẫn không ngừng cười nói: “Ồ...!Thì ra là như vậy, hôm nay tôi ở đây chúc mừng cô Lâm trước.
Lâm Xuân Mạn bĩu môi: “Cảm ơn! “Đừng đạo đức giả trước mặt chúng tôi thật kinh tởm.
Tô Noãn Tâm đột nhiên nói.
Sắc mặt Cổ Thanh Nhã bấy giờ hoàn toàn trắng bệch: “Noãn Tâm, dù có nói gì đi chẳng nữa thì chị cũng là chị của em...!Làm sao mà em lại nói với chị những lời như vậy." “Cổ Thanh Nhã, cho cô nói lại lần nữa, cô mà là chị gái tôi...!thì đừng trách tôi.”
Cổ Thanh Nhã lập tức tỏ vẻ đáng thương “Nhưng chị đúng là chị gái em mà.
Chỉ nghe thấy "bịch" một tiếng, trong một khắc,
Cổ Thanh Nhã liền bị Tô Noãn Tâm đá văng ra xa.
Cô bạn của Cổ Thanh Nhã hét toáng lên, vội vàng chạy đến hỏi: “Thanh Nhã, cậu có sao không?”
Cổ Thanh Nhã bị đá tới nỗi cả người ê ẩm...!nhưng không đến mức choáng váng.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đấy, cô ta liền ngất đi
Tô Noãn Tâm, con khốn nạn!!
Sao cô dám đá tôi!
Cô gặp rắc rối chắc rồi! “Trời ạ! Tô Noãn Tâm, cô cũng giỏi lắm, cô là bà chủ tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh đấy!! Vậy mà dám công khai hành hung người khác vậy hả!”
Tô Noãn Tâm con người tràn đầy lãnh khí, nói: “Lệ Minh Viễn nói có chuyện gì anh ấy sẽ xử lý...!cô tự đi mà tìm anh ấy nhé!
Nói xong, Tô Noãn Tâm không hổ là con người lạnh lùng vô tình, lập tức quay lưng bỏ đi.
Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm theo sau, khuôn mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Trời ơi.
Tô Noãn Tâm giờ trở thành người mà họ gần như không thể nhận ra nữa.
Quả thật rất thô bạo!
Dáng vẻ đá ngã cô ả vừa rồi quá là ngầu đi.
Đúng là cú đá làm lay động lòng người mà! Hầu như lần nào cô cũng cảm thấy ghê tởm trước hành động vô liêm sỉ của Cổ Thanh Nhã.
Cuối cùng lần này cũng có thể trút hết tức giận ra được rồi.
Cổ Thanh Nhã trông thấy Tô Noãn Tâm dám đá cô ta rồi ngay lập tức xoay người rời đi...!một chút ngó ngàng tới cô ta cũng không có, cô ta gần như bật dậy ngay lập tức.
Nhưng nghĩ lại, chỉ cần cô ta phải nhập viện, bố mẹ cô ta chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho Tô Noãn Tâm, cô ta quyết định nằm lăn ra đất ăn vạ, ngất đi luôn.
Tô Noãn Tâm không bận tâm tới, tiếp tục đi mua sắm cùng Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm.
Tuy nhiên, Dương Diễm đã nói với Lý Mạnh chuyện xảy ra vừa rồi, giọng điệu trong câu hỏi vô cùng sốt sắng, không biết điều này có gây nên họa lớn cho họ hay không.
Lý Mạnh liền thông báo chuyện này cho Lệ Minh Viễn biết, Lệ Minh Viễn quả là có chút đau đầu với cô nhóc nhà anh: “Nhân vật hiện giờ mà cô nhóc đang đóng có tính cách thẳng thắn như vậy đấy...!
Cổ Thanh Nhã tự mình trở thành kẻ yếu thế, cũng coi như cô ta xui xẻo đi.
Dù thân thể của Cổ Thanh Nhã có lớn thế nào đi chăng nữa cũng không thể giúp cô ta ra mặt được.
Còn về phần bà Cổ, vì có Lệ Minh Viễn, bà ta căn bản không thể chọc vào Tô Noãn Tâm.
Vậy nên, Lý Mạnh chỉ đáp lại Dương Diễm bằng hai từ.
“Kệ đi.
Dương Diễm trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, tiếp tục đi mua sắm với Tô Noãn Tâm và Lâm Xuân Man.
Thực ra, Lâm Xuân Mạn mới là người đi mua sắm, cô ấy xách đồ, còn Tô Noãn Tâm theo sở thích của riêng mình mà giúp Lâm Xuân Mạn chọn quần áo.
Từ đó mà Lâm Xuân Mạn thay đổi phong cách ăn mặc.
Đi mua sắm cả buổi trưa, ba người họ lại cùng nhau đi ăn tối.
Lâm Xuân Mạn đề nghị muốn ăn lẩu, Dương Diễm đồng ý, Tô Noãn Tâm cũng không phản đối.
Có một quán lẩu ở trên tầng năm của khu trung tâm thương mại.
Ba người họ muốn gọi một phòng riêng để ngồi ăn, nhưng tác dụng cách âm của những tấm gỗ xung quanh phòng xem ra không tốt cho lắm.
Sau khi ba người gọi đồ ăn xong, họ bất ngờ nghe thấy tiếng nói từ phòng bên vọng vào: “Giám đốc Lý...!anh làm gì vậy?" “Cô gái à, cô muốn dấn thân vào giới giải trí, mà không biết nguyên tắc đã được phổ biến trước khi gia nhập sao?” “Gì cơ? Nguyên tắc nào...!Giám đốc Lý, anh làm gì vậy, anh đừng có làm loạn ở đây....