"Hử? Vừa rồi tôi có đồng ý với anh điều
gì sao?"
"Không có sao?"
Tô Noãn Tâm tiếp tục giả ngu, đôi mắt linh động đồi tới đổi lại nhưng không chịu nhìn thẳng mặt Tần Thiên.
"Hình như tôi quên rồi."
Tần Thiên dở khóc dở cười, nói: "Thôi, tôi không so đo cùng với cô nhóc nữa. Minh Viễn, thả chị tôi ra đi."
Đương nhiên Lê Minh Viễn vẫn sẽ cho Tần Thiên mặt mũi.
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, trên phương diện sự nghiệp cũng trợ giúplẫn nhau rất nhiều.
Cái cổ được tự do, Tần Viên lập tức họ khan mấy tiếng để dây thanh quản dễ chịu hơn, vừa mở miệng đã mắng chửi Tô Noãn Tâm: "Con khốn kia! Tại sao mày vẫn chưa chết"
"Tần Viên!" Tần Thiên nghe vậy, nhíu mày gầm nhẹ.
Tần Viên gào thét về phía anh ta: "Tần Thiên, ai cho phép em cứu cô ta! Trong mắt em còn có người chị này hay không?"
Tần Thiên nói với khuôn mặt lạnh lùng: "Chị, hiện tại có hai con đường để chị chọn. Một, bây giờ chị tiếp tục gây rối, nhưng sau đó em sẽ gọi người đưa chị đến bệnh viện tâm thần. Hai, bây giờ chị lập tức im lặng, trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó em sẽ thu xếp đưa chị ra nước ngoài."
"Em dám làm vậy với chị hả! Chị không chọn con đường nào hết, em màdám đối xử với chị như vậy, chị sẽ cho em đẹp mặt."
Tần Thiên cau mày nói: "Vậy thì em đành phải xin lỗi chị rồi. Chị... Xin lỗi, em đã từng đồng ý với mẹ là sẽ bảo vệ chị... Nhưng hiện giờ em không làm được. Cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Tần đang không ngừng giảm xuống bởi vì sự tùy hứng không đúng mực của chị... Em ở công ty bận rộn đến mức chân không chạm đất, cổ gắng hết sức để khắc phục tình hình. Còn chị thì sao? Chị không hề cho em một giây phút nghỉ ngơi nào! Gây chuyện với nhà họ Lệ, nhà họ Lệ nhân cơ hội chèn ép tập đoàn nhà họ Tần chúng ta khắp phương diện vào thời khắc mấu chốt này... Phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Chị, cuộc sống của chị không tốt nên chị muốn khiến tất cả mọi người xung quanh không được sống dễ chịu sao? Không chỉ hãm hại Tần Nghĩa mà còn bắt cóc vị hôn thê của MinhViễn, nếu em không sắp xếp người của mình theo dõi người của chị để kịp thời ngăn cản chuyện này, hiện giờ nhà họ Trần chúng ta đã thật sự bị hủy tại trên tay của chị rồi! Vậy mà đến bây giờ chị vẫn không biết hối cải sao?"
Vào giờ phút này, ngay cả Tần Kiên cũng cảm thấy vô cùng thất vọng đối với đứa con gái của mình.
Vốn dĩ còn định nể tình người vợ đã khuất của mình, cho dù đứa con gái này phạm phải bao nhiêu lỗi lầm nghiêm trọng, ông ta vẫn dành mấy phần lòng trắc ẩn với con bé như cũ.
Nhưng sau khi nghe được mấy lời nói với con trai của người vợ đã khuất, Tần Kiên chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt.
Tập đoàn nhà họ Tần là di sản của tổ tiên, lưu truyền qua mấy đời mới có thể trở nên huy hoàng như ngày nay... Không thểđể nó bị hủy hoại trong tay ông ta được.
"Bố, bố, cứ luôn nuông chiều chị như vậy, không phải là đang giúp chị mà là hại chị! Nếu mẹ con còn sống, mẹ tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy chị như thế này..." Tần Thiên sợ bố mình vẫn muốn nuông chiều Tần Viện như ngày xưa, tận tình khuyên nhủ.
Trên mặt Tần Kiên tràn đầy mỏi mệt, ông ta khoát tay áo nói: "Lớn tuổi rồi, dễ mệt mỏi... Đám người người trẻ tuổi các con tự giải quyết chuyện còn lại với nhau đi... Minh Viễn, xin lỗi, chủ Tần lên lầu nghỉ ngợi trước."
Hành động này có nghĩa là không muốn nhúng tay vào việc xử lý Tần Viên.
Lúc này sắc mặt của Lê Minh Viễn mới để nhìn hơn chút, anh nói mấy lời khách sáo: "Quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của chủ Tần rồi, là cháu có lỗi."gì, Tần Kiên khoát tay áo, không nói đứng dậy từ trên ghế sô pha, xoay người lên lầu.
Tần Viên thấy chỗ dựa duy nhất của mình không còn quan tâm đến cô ta nữa, lúc này mới cảm thấy hoảng sợ.
"Bố
Bước chân của Tần Kiên dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn dậm chân rời đi.
Cuối cùng, Tần Viên bị vệ sĩ của nhà họ Tần ép buộc trở về phòng.
Sau khi cô ta rời đi, toàn bộ phòng khách nhà họ Tần đều trở nên yên tĩnh.
Tần Thiên cười khổ đi đến trước mặt Lê Minh Viễn, nói: "Xin lỗi, nhà họ Tần quân lý người không chu toàn. Chị tôi bị bố chiều hư."
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Cần gì phải dối trả như vậy ở trước mặt tôi như vậy... Cậu cho rằng tôi không biết tính cậu chắc?"