Không thì tìm Tần Nghĩa đến giúp một tay? Cậu chủ nhỏ nhà họ Tần dù sao cũng không sợ cái gì đó cô lớn nhà họ Lâm chứ?
Nhưng cái tính cách việc lớn không có nhưng việc xấu có thừa của Tần Nghĩa... Tới đây có lẽ chỉ rước thêm phiền phức, còn không bằng để cô tự mình xử lý.
Suy nghĩ một hồi lâu, Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng rút từ trong túi xách ra một tấm danh thiếp, đó là lúc trước Tần Thiên cứu cô rồi rút ra giới thiệu, tiên tay đưa cho cô.
Không thì tìm anh ta giúp một tỉ nhỉ? Loại chuyện này đối với cậu lớn cóthực quyền như anh ta, cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, vài phúc là giải quyết xong rồi đi?
Cùng lắm thì, coi như mình nợ ơn anh ta một lần.
Nghĩ như vậy, Tô Noãn Tâm làm theo
như vậy.
Đường dây điện thoại được kết nối, sau khi chuông reo được hai tiếng, có người bắt máy.
Không khéo, Tần Thiêng đang uống trà trong phòng làm việc của Lê Minh Viễn.
Thấy một dãy số xa lạ gọi đến, liền
nghe.
"Này, anh ơi?"
Tô Noãn Tâm nghĩ rằng, lần cô và Tần Thiên gặp mặt kia, còn không nhớ nổi tên của cô.
Dứt khoát mặt dày tự giới thiệu nói:"Chào anh Tần, tôi là cô vợ nhỏ của Lệ Minh Viễn trọng miệng anh đây..."
"Phụt.." Tần Thiên mới vừa uống một hớp trà nóng, phun ra phía đối diện, văng đầy người Lê Minh Viễn.
Lê Minh Viễn mang vẻ mặt ghét bỏ cau mày nhìn anh ta.
Tần Thiên che điện thoại, tức giận nói: "Đừng có trừng mắt với mình, mình cũng bị cô vợ bé của cậu ném mìn đó."
"Cái quỷ gì?"
"Ngạc nhiên chưa, thật ngoài ý muốn
đó! Cô vợ bé nhà cậu vậy mà lại gọi điện thoại cho mình!" Lệ Minh Viễn nghe vậy, chân mày theo
bản năng càng cau lại.
Cái con bé Tô Noãn Tâm hám của này!
Thấy đàn ông có tiền là nghĩ mọi cách để kết bạn có đúng không?Tối hôm qua mới quen biết, hôm nay đã không kịp đợi mà gọi điện thoại, cho người ta... Cũng không trách được Lê Minh Viễn nói như vậy.
Vẻ mặt của Tần Thiên thoáng chút hả hệ quay về phía Lê Minh Viễn giơ tay suyt một tiếng, mở loa ngoài của điện thoại ra, mới mở miệng nói: "Cô Tô sao?"
"Ổ, anh Tần, anh vẫn còn nhớ tôi sao!" Lại còn là anh Trần
Sắc mặt của Lê Minh Viễn càng khó coi hơn.
Tô Noãn Tâm lúc nào cũng gọi anh là chú... Thế nhưng anh và Tần Thiên lại là bạn cùng lửa với nhau đấy.
Ý là anh thoạt nhìn già hơn so với Tần Thiên à?
Tần Thiên nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh, không khỏi cảm thấy hơi buồncười.
"Vợ bé của Minh Viễn mà, tôi đương nhiên nhớ, cô Tô gọi điện thoại cho tôi, là có chuyện gì vậy?"
"Ơ... Là có chút chuyện, tôi sợ chủ nhà biết sẽ mắng tôi, cho nên tôi không dám tìm chú ấy... Muốn xin anh Tần giúp tôi một chuyện "
Tần Thiên nghe vậy, giơ tay nhấn xuống nút tắt mic điện thoại, sau đó nhưởng mày nhìn về phía Lệ Minh Viễn: "Mắng cô nhóc nhà người ta, không biết xấu hổ mu
Nghe vậy, sắc mặt của Lệ Minh Viễn lại đen đi thêm vài phần.
Rõ ràng đều là Tô Noãn Tâm mắng anh tương đối nhiều được chưa l
Lúc nào anh lại thấp kém đến nỗi
mắng cô ta bao giờ?Chợt nghe thấy bên đầu điện thoại kia, tiếng của cô gái hơi nóng nảy nói: Anh Tần, anh có đang nghe đó không?"
Tần Thiên lập tức mở mic, trả lời: "Vẫn đang nghe đây, không biết cô Tô cần tôi giúp cô chuyện gì gấp?"
"Khụ khụ... Chính là, phiền anh đến đồn cảnh sát một chuyến, giúp tôi ra ngoài."
Nghe vậy, Tần Thiên ngước mắt nhìn Lê Minh Viễn một cái, quay về phía điện thoại nói: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao cô Tô lại phải vào đồn cảnh sát?"
"Ơ... Chuyện này nói ra lại lằng nhằng, tôi nhất thời quá xúc động... Nhịn không được, xả tức hộ bạn..."
Tần Thiên lại tắt mic, hỏi Lê Minh Viễn "Mình có nên đi không?"
Lê Minh Viễn muốn nói, đừng đi!Để cho cô nhóc hệt như ngôi sao chổi hay đi gây chuyện kia được dạy dỗ, một chút.
Kết quả vừa nghĩ đến hình ảnh cô nhóc một mình sốt ruột bị dọa sợ đến nỗi mất bình tĩnh trong đồn cảnh sát kia, lại không thể nhẫn tâm thể được.
Thản nhiên nói: "Tùy cậu."