“Ngủ lâu quá....!Sẽ lười, chú ơi ôm....!
Nói xong liền giơ hai tay về phía Lệ Diễm Sâm.
Tiểu Bạch dường như đã bị ném sang một bên.
Khóe miệng Lệ Minh Viễn hơi co rút, ôm cô đặt lên trên đùi nói: “Có cần anh ôm em xuống nhà ăn cơm luôn không?” “Ha ha...!Không cần, thím Lý sẽ cười em.” “Vậy thì tự đi giày xuống dưới tầng, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Tô Noãn Tâm ôm lấy cổ anh làm nũng: “Cả ngày nay người ta chưa được gặp chú, muốn ôm thêm lát nữa cơ.
Đột nhiên cô nghe thấy một giọng nữ vang lên ở cửa: “Minh Viễn...!Noãn Tâm vẫn còn nằm ì không chịu dậy sao? Ăn một bữa cơm thôi mà cũng phải gọi lâu...!Như?”
Chữ cuối còn chưa kịp nói xong, Tô Ngọc Mỹ đã trợn tròn mắt,
Sau đó xấu hổ quay lưng đi.
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm kinh ngạc nhảy xuống khỏi người Lệ Minh Viễn: “Mẹ...!tại sao mẹ lại tới đây?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Là anh mời dì Tô đến nhà ăn cơm.
Cho nên chủ đã cầu xin mẹ cô giúp cô sao?
Bây giờ mẹ của cô sẽ vui lòng để ý tới cô sao? Tô Noãn Tâm có chút lo lắng bất an đi về phía cửa phòng, nhỏ giọng hồ một câu: “Mẹ..
Tô Ngọc Mỹ hít một hơi nói: “Con nhóc thối không có chút bộ dáng gì...!Ngủ từ ban ngày tới khi trời tối đen, còn không mau rời giường xuống ăn cơm! Tất cả mọi người đều đang chờ con đấy!” “Hả? Còn có những người khác ạ?” “Thư ký Lý tới đây...!Còn dẫn theo cả em họ đến thăm thím Lý...!Tất cả đều đang chờ con đó.
“Mẹ ơi, không ngờ trong nhà lại có khách tới..
Mẹ vùng chú xuống nhà trước đi, con thay quần áo xong sẽ xuống luôn.”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Không cần...!Đều là người một nhà cả “Không phải còn có em họ của thư ký Lý sao...!
Lúc này Lệ Minh Viễn mới phát hiện thời tiết đã có chút nóng lên...!Quần áo ở nhà của nhóc con đều là quần đùi với áo hai dây đen.
Con gái thì không sao, Lý Mạnh thì...!Bỏ đi.
“Vậy thì thay đi.” “Xong ngay!”
Tô Noãn Tâm nhanh chóng cần quần áo đi thay, mặc một bộ váy liền màu hồng rồi ôm hồ ly trắng xuống dưới tầng.
Đây là lần đầu tiên em họ củ Lý Mạnh gặp Tô Noãn Tâm ngoài đời thật.
Cô ấy ngồi ở ghế sopha trong phòng khách, đang ngồi nói chuyện cười đùa với Lý Mạnh thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc váy hồng ôm hồ ly trắng đi xuống.
Cô ấy cảm thấy, giống như là chỉ cần nhìn một cái là khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô gái bé nhỏ này.
Mẹ ơi.
Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc Lệ đáng yêu quá!
Thế mà tổng giám đốc Lệ lại thích kiểu như vậy!
Lý Mạnh thấy Tô Noãn Tâm xuống tầng thì vội vàng kéo Lê Hân cùng đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Cô Tô tỉnh ngủ rồi ư?”
Lúc này Tô Noãn Tâm có cảm giác muốn che mặt..
Ngủ tới lúc trời tối đen luôn, cô quả thật rất là trâu bò.
Cũng khó trách tại sao mẹ cô lại dạy dỗ cô.
“Đúng vậy...!Thư ký Lý, đây là em họ của anh nhỉ, chào em." “Xin chào cô Tô!” “Nhìn em cũng không chênh lệch tuổi với chị lắm, cứ gọi chị là Noãn Tâm đi, đều là người nhà cả, không cần phải khách khí.”
Lê Hân là một cô gái rất trẻ tuổi hoạt bát, tuổi tác nhỏ hơn Tô Noãn Tâm, vẫn là một học sinh cấp ba.
Vẻ mặt cô ấy đỏ bừng nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Cái này.” “Anh họ ơi, được chứ?” “Tất nhiên là được, em cứ nghe theo cô Tô là được.
“Được, Noãn Tâm...!Đúng rồi, dì lớn của em làm rất nhiều món ăn ngon, em tới đây để ăn chực."
Lý Mạnh có chút lúng túng nói: "Cô Tô đừng để ý, tính cách của em họ tôi chính là như vậy...!Con bé vẫn luôn tò mò về cô, cho nên hôm nay cứ quấn lấy tôi, muốn tôi mang nó tới đây..