Lệ Lâm quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đứng ở cửa.
Đôi mắt trên khuôn mặt kia tràn đầy ánh sáng lạnh.
Vẻ mặt ông ta lập tức thay đổi, vội vàng bò từ trên người Lương Thị Diễm xuống, cần chăn che lấy bộ phận quan trọng.
“Thanh Như...!Em nghe anh giải thích đã...!Là bà ta quyến rũ anh.”
Lam Thanh Như hừ lạnh nói: “Thật sao...!Vậy tôi tha thứ cho ông? Ông tự tay giết chết người phụ nữ này đu?”
Lương Thị Diễm ở trên giường nghe thấy giọng nói không chút nhiệt đọi kia thù cả người run rẩy nói: “Ch...Chồng ơi...!Anh đừng giết em...!Bà ta là ai vậy, em sợ quá.” “Chồng? Ông ta là chồng của tôi!” Lam Thanh Như không nhịn được rống lên đầy thê lương.
Lệ Lâm che cái ót nói: “Thanh Như...!Em nghe anh giải thích, Lam Thanh Như, bà câm miệng lại cho tôi! Đây là vợ của tôi!” “Vợ...!Em...!Vậy cũng không thể giết em được...!Em đã đi theo anh hơn hai mươi năm, từ lúc em còn ngây thơ em vô tri đã đi theo anh rồi...!Lầm đầu tiên của em cũng cho anh, sinh mệnh của em cũng đều cho anh mà “Anh đã nói...!Vợ của anh không phải lần đầu tiên chính là điều khiến anh nuối tiếc nhất...!Nhưng em đã vì anh mà đền bù tiếc nuối này.” “Từ mười tám tuổi em đã theo anh...!Khi đó em cũng là lần đầu tiên...!Anh đừng có giết em...!
Không phải lần đầu tiên...!
Lam Thanh Như tức giận đến mức ngón tay run rẩy chỉ vào ông ta nói: “Ông...!Rõ rành ông nói không quan tâm đến những thứ kia, thứ ông yêu là yêu con người của tôi, yêu tất cả mọi thứ của tôi...!Lệ Lâm! Ông mau giải thích rõ ràng cho tôi! Đây rốt cuộc là có chuyện gì!” “Lương Thị Diễm, bà câm miệng cho tôi, đừng có nói gì cả! Thanh Như...!Trước tiên em để anh mặc quần áo vào được không, chuyện này là anh có lỗi với em...!Nhưng anh hứa về sau sẽ không làm loạn nữa..
“Ông lấy gì cam đoan? Theo ông...!Đã hơn hai mươi năm, ha ha ha ha...!Sau khi chúng ta kết hôn chưa đầy hai năm là ông đã qua lại với bà ta rồi đúng không?” “Ha ha ha ha, Lệ Lâm, ông thật là dối trá!” “Tôi với ông chung giường chung gối nhiều năm như vậy...!Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy rõ bộ mặt đối trá của ông.
Lệ Lâm hơi không kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ bà không dối trá sao?” “Tôi dối trá?” “Bà đầu chỉ dối trá...!Lam Thanh Như, bà căn bản là không có trái tim...!
Lam Thanh Như run rẩy nói: “Tôi...!Không có trái tim? Tôi không có trái tim? Nhiều năm chân tình của tôi vất cho chó ăn sao!!” “Ha, chân tình? Bà tự hỏi xem ngoại trừ bà ra, bà có yêu ai không?” "Lam Thanh Như, chúng ta cũng đã một bỏ tuổi rồi, bà tỉnh táo lại cho tôi đi!” “Đàn ông nào mà chẳng ăn vụng ở bên ngoài? Bà không hiểu chuyện còn chạy tới bắt gian? Làm loạn ra như vầy không sợ mất mặt hả?” “Ha ha ha ha ha...!Tỉnh táo một chút, tôi nên tỉnh táo một chút.
Lệ Lâm, ông bây giờ khiến tôi cảm thấy buồn nôn...!Cơ thể trần chuồng quấn quýt với người phụ nữ khác...!Bị người ta bắt được thì không có một chút ăn năn, còn vùng hồn đầy lý lẽ với tôi?” “Còn nói tôi vô tâm? Vậy ông thì hữu tâm sao?” “Được rồi, Lam Thanh Như, chuyện đã đến nước này rồi thì tôi cũng không giả vờ với bà nữa...!Bà nói tôi buồn nôn đúng không? Vậy bà thì không buồn nôn sao? Đã một bỏ tuổi rồi mà suốt ngày nghĩ mình là một đứa trẻ con, muốn tôi chiều chuộng...!“Mặt thì dị dạng, nhìn nhiều khiến tôi cảm thấy buồn nôn, vậy mà vẫn phải tiếp tục giả vờ đổi trả sống qua ngày với bà.” “Trước đây tôi cảm thấy thua thiệt cho bà...!Dù sao bà cũng bỏ tôi mà trả giá nhiều như vậy, nhưng đến bây giờ tôi không muốn diễn vợ chồng ân ái với bà nữa, tôi chán rồi!”.