Chú Là Của Em

Chương 862: Tần Thiên Con Chú Ý Một Chút Xuân Mạn Vẫn Còn Là Một Cô Bé Đó





**********
Chương 862: Tần Thiên, con chú ý một chút, Xuân Mạn vẫn còn là một cô bé đó
“Đó là anh muốn em trước....!Em chỉ muốn hôn anh mà thôi.” Lâm Xuân Mạn bá đạo nói.

“Ừ, là lỗi của anh, mặc quần áo xuống tầng ăn cơm thôi” “Tần Thiên, anh có thường xuyên tập thể dục không?” "Hu?" “Dáng người anh tốt lắm” Lâm Xuân Mạn vừa khen vừa nhìn chằm chằm vào bộ dáng của anh ta.

Khóe miệng Tần Thiên co rút cầm quần áo bắt đầu mặc vào, tức giận nói: “Còn nhỏ tuổi mà không biết thận trọng!” “Anh là chồng chưa cưới của em, em không cần phải thận trọng! Nếu như thích mà còn thận trọng thì đó chính là hành vi dối trá, em chính là thích anh, muốn hôn anh, muốn ngủ với anh...!Tần Thiên, sau này cuối tuần nào chúng ta cũng hẹn một chỗ làm chuyện ấy đi?”
Tần Thiên sửng sốt nói: “Không phải hẹn...!Chỉ để làm chuyện đó đấy chứ?” “Vâng!” Lâm Xuân Mạn biết Tần Thiên sợ phiền phức, cho nên cô cũng không có ý định đi làm phiền anh ta.


Hình như anh ta cũng khá thích loại trực tiếp như vậy.

như vậy cô ấy cũng sẽ trực tiếp.

“Được...!Có thời gian rảnh anh sẽ gọi em “Vâng.

Lâm Xuân Mạn hài lòng mặc quần áo tồi cùng Tần Thiên xuống tầng.

Trên bàn ăn, bà Tần hỏi cô: “Xuân Mạn, vừa nãy không có đụng bị thương đấy chứ?”
Lâm Xuân Mạn vội vàng nói: “Vừa nãy cái mũi bị dụng có chút đau...!Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” “Vậy là được rồi....!Tần Thiên, con phải chú ý một chút, Xuân Mạn vẫn còn là một cô bé đó
Tần Thiên thản nhiên nói: “Con biết rồi, lần sau con sẽ chú ý.

“Được rồi, Xuân Mạn, cháu ăn nhiều một chút.” “Cảm ơn dì.

Sau khi ăn cơm trưa xong, bà Tần đột nhiên nói: “Tần Thiên, con dẫn Xuân Mạn ra ngoài mua ít đồ coi như đáp lễ.

Hai nhà phải có qua có lại, Xuân Mạn cũng đã mang quà tới đây, con cũng phải mua một ít đồ cho con bé mang về, biết không”
Tần Thiên gật đầu nói: “Con biết rồi.

Buổi chiều, Tần Thiên dẫn Lâm Xuân Mạn đến trung tâm thương mại rồi trực tiếp ném cho cô ấy một tấm thẻ, bảo cô ấy tự mình đi mua.


Lâm Xuân Mạn trợn tròn mắt nói: “Vậy còn anh thì sao?” “Thấy chỗ kia không...!Bên kia có quán cà phê, anh sẽ ngồi trong đó xem chút tài kiệu trên điện thoại, chờ em mua xong, anh sẽ đưa em về nhà.

“Vậy em có thể gọi Noãn Tâm đến cùng em đi mua sắm không?” “Con nhóc kia có rảnh không?” “Có, em có hẹn cậu ấy chiều nay cùng nhau đi dạo phố.

“Ừ, vậy thì tùy em
Dù sao, để anh ta cùng phụ nữ đi dạo phố là chuyện tuyệt đối không thể nào.

Lâm Xuân Mạn gọi điện thoại hẹn Tô Noãn Tâm ra.

“Em đi với anh đến quán cà phê ngồi một chút, đợi Noãn Tâm tới rồi em lại đi.” “Được.” Ủng hộ team chúng mình b*ằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Hai người cùng đi đến một quán cà phê cao cấp, tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi hai cốc cà phê.

Tô Noãn Tâm đã rời giường, biết buổi chiều phải đi dạo phố với Lâm Xuân Mạn cho nên cô đã chuẩn bị xong hết.

Vừa ăn cơm trưa xong thì Lâm Xuân Mạn gọi điện thoại cho cô, coi cần lấy túi xách, nói một câu với thím Lý rồi đi ra khỏi cửa.

Cô lái xe đến trung tâm mua sắm.


Chỗ này cách chỗ cô không xa, mất mười phút đi đường.

Khi đến nơi, cô trực tiếp đi vào quán cà phê.

Vừa vào cô đã nhìn thấy bàn của Lâm Xuân Mạn với Tần Thiên không phải chỉ có hai người bọn họ, mà còn có thêm hai nam hai nữ lạ lẫm đang ngồi ở đó.

Lâm Xuân Mạn không nói chuyện, chỉ có Tần Thiên trò chuyện với bọn họ, cho nên chắc là bạn bè của Tần Thiên.

Tô Noãn Tâm cười tủm tỉm đi tới nói: “Anh Tần, XuânMan."
Lâm Xuân Mạn thấy coi đi tới thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hai người phụ nữ ngồi đối diện cứ nhìn chăm chăm vào mũi với mặt của cô, đã thế còn nhỏ giọng thì thầm, có lẽ là đang nghị luận về cô ấy.

“Noãn Tâm, cậu tới rồi!”
Tần Thiên nhíu mày nói: “Đi dạo phố luôn hay là ngồi xuống đây uống chút gì, vừa vặn có bạn bè của tôi ở đây..