Vừa mới bắt đầu đã ù rồi.
Cũng chưa từng có ai như vậy cả.
Vì muốn thắng tiền, Lệ Minh Nguyệt còn đề nghị chơi lớn, thật sự cảm thấy thua lỗ nặng.
Ở trên lầu, ông nội Lệ ở phòng sách, Lệ Minh Thành đang bị dạy dỗ đến chết.
“Trong lòng cháu có chuyện gì giấu đi một chút không được sao? Cho dù là nghe được chuyện gì, cũng đừng thể hiện ra chứ, quay về hỏi ông nội không được sao? Con gái nhà họ Kỷ người ta lần thứ hai đến nhà chúng ta bị cháu làm cho phát khóc rồi kìa, còn ra thể thống gì nữa.”
Lệ Minh Thành cúi đầu, đứng tại chỗ bĩu môi nói: “Trong lòng cháu khó chịu” “Khó chịu cũng phải nhịn xuống cho ông.
Có chút ý thức bản thân mình sinh ra trong gia đình hào môn không.
Nhà họ Lệ chúng ta ở thủ đô là gia tộc đẳng cấp.
Cho dù là con gái nhà danh giá hay là khó khăn như chị dâu cháu, đã bước vào cửa thì xem như đối với nhà họ Lệ chúng ta không mưu đồ gì.
Nhà chúng ta cũng sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn trong lúc nhà người ta có chuyện gì được.
Dù sao cũng là quan hệ thống gia.
Kỷ Hoài An cũng được xem là một cô gái hiểu chuyện.
Trong lòng con bé hiểu rõ tương lai mình mới hiểu chuyện như vậy.
Cô gái này được dạy dỗ, hiểu lễ nghĩa, là con gái gia đình danh giá, từ nhỏ được bố mẹ dạy dỗ, tốt đẹp biết bao, hiểu chuyện biết bao.
Ở thủ đô này biết bao nhiêu nhà muốn cưới được cô gái như vậy về làm bà chủ chứ.
Còn cháu thì hay rồi, kiếm được lời rồi còn khoe mẽ” “Ông nội, cháu” “Cháu im miệng, nghe anh họ cháu nói đi.”
Lệ Minh Viễn bất lực nói: “Cháu cần phải nói gì sao?” “Nói qua chuyện ngày xưa của cháu, chuyện tình yêu của cháu và cô bé kia cho thằng nhóc này học tập một chút.”
Lệ Minh Viễn khóe miệng co giật nói: “Có cái gì tốt mà học tập chứ, hình thức cũng không giống “Bảo cháu nói thì cháu cứ nói đi.
Thằng này tính tình cứng nhắc quá”
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Cô bé nhà anh lúc đầu anh nghĩ cô ấy là loại con gái ham giàu”
Gương mặt Lê Minh Thành đầy vẻ kinh ngạc nghe anh nói: “Sao lại như vậy chứ?” “Bởi vì cô ấy khi đó mở miệng ngậm miệng lúc nào cũng nói đến tiền với anh.
Cho dù là ai thì cũng nghĩ vậy thôi.” “Vậy anh họ còn thích chị ấy như vậy sao?”
Lệ Minh Viễn tiếp tục nói: “Nhưng sau này anh mới biết rằng mẹ cô ấy mắc bệnh nan y, phải thay thận, suy nghĩ của anh đã thay đổi rồi.
Ngược lại cảm thấy cô ấy rất hiểu chuyện.
Cô ấy cũng không đi bản thân đổi lấy tiền cứu mạng cho mẹ.
Mà bỏ học, ra ngoài làm thêm kiếm tiền thuốc cho mẹ.
Ngoại trừ tiền thuốc cho mẹ mình, một đồng cô ấy cũng không mở miệng xin anh.
Ngược lại lấy tiền mình quay phim, một đồng cũng không thiếu đưa cho anh bảo là tiền nuôi gia đình.
Lệ Minh Thành cười khổ nói: “Chị dâu rất tốt.” “Nhà họ Kỷ cũng như vậy.
Chú của Kỷ Hoài An, Kỷ Vân Tiêu, em đã nghe qua rồi đúng không?”
Cái này thì liên quan gì đến anh ta sao?
Đó là toàn bộ hy vọng của nhà họ Kỷ.
Một khi Kỷ Vân Tiêu tỉnh lại, toàn bộ nhà họ Kỷ sẽ thay đổi.
Bất kỳ ai cũng chắc chắn như vậy.
Một khi ông ta tỉnh lại, bố mẹ Kỷ Hoài An sẽ không phải nhìn nhà họ Kỷ trong tay bọn họ lụn bại, suy kiệt.
Tiền thuốc men của ông ta không đủ, cô của Kỷ Hoài An, Kỷ Vân Như mượn tiền khắp nơi.
Những chuyện này thật ra cũng không liên quan nhiều đến em.
Em chỉ cần nghĩ xem, em có vừa ý Kỳ Hoài An, có thích cô ấy không, muốn tiếp tục với cô ấy, thậm chí là ở bên nhau cả đời, như vậy là đủ rồi.
Chuyên phía trên của gia đình, em không cần quan tâm đến.
Cho dù không có chuyện của em và Kỷ Hoài An, tiền thuốc men của Kỷ Vân Tiêu anh cũng sẽ trả.
Lệ Minh Thành bất lực nói: “Vì sao chứ?”.