"À...!Không cần"
"Chị dâu yên tâm đi, Hoài An cũng là cháu gái mà tôi nhìn nó lớn lên, tôi sẽ không hại nó.
Tôi bây giờ muốn cầu cạnh nhà họ Lệ, đương nhiên sẽ không động đến người của Lệ Minh Viễn, đắc tội anh ta...!Từ nay về sau, lá bài chủ chốt nhà họ Lệ này hành động!"
Sắc mặt bà Kỷ không khỏi trắng nhợt...Đây ý là, không chỉ muốn cầu cạnh người một lần, mà là rất nhiều lần?
Trời ạ!
Cuộc sống của Hoài An sau này ở nhà họ Lệ làm sao mà sống đây.
Thật là nhức đầu...Hết lần này tới lần khác, xưa nay đều sợ cô em chồng, bà Kỷ cũng không dám nói thêm cái gì.
Ký Vân Tuyên mỉm cười khổ ha ha nói: "Vân Như à...Vân Tiêu rốt cuộc như thế nào rồi?".
"Chuyện của anh ấy, không cần mấy người bận tâm...Mấy người chỉ cần lo bên trong nhà họ Kỷ, thế nhưng...!Những cổ đông của nhà họ Kỷ đã sớm nổi lên tâm tư...!Nhà họ Kỷ bây giờ, tuyệt đối không thể đổ vỡ.
Đây cũng là nguyên nhân mà tôi cố ý để cho Hoài An và nhà họ Lệ làm thông gia với nhau,
Tiền thuốc thang của anh tôi là thứ hai, phải có người ở thời khắc mấu chốt nâng đỡ nhà họ Kỷ, nếu không đợi không được anh ấy tỉnh lại, nhà họ Kỷ đã sụp đổ, về sau anh ấy dựa vào cái gì để xoay mình cho nhà họ Kỷ?"
Trong lòng Kỷ Vân Tuyên khổ sở nói: "Là anh có lỗi với nhà họ Kỷ.
Là do anh vô dụng"
Kỷ Vẫn Như cau mày nói: "Anh họ nói chuyện này để làm gì, không phải có tôi ở đây sao! Chỉ cần bày mưu tính kế tốt, không xảy ra vấn đề lớn...Cái cậu hại của nhà họ Lệ kia thì sao?"
"Hoài An đã dẫn cậu ấy đi dạo vườn rồi."
"Hoài An phải lôi kéo cho tốt, vị cậu hai này...!sau này còn có tác dụng"
Trong lòng bà Kỷ không khỏi run lên nói: "Đây...Vân Như à, Hoài An sau này đi nhà họ Lệ, cũng cần phải sống qua ngày..."
"Chị dâu sao vậy? Sợ tôi không để ý sống chết của Hoài An sao? Con bé chẳng lẽ không phải là cháu gái tôi sao? Tôi sẽ trở mắt nhìn cuộc sống của con bé sao? Chỉ cần anh ấy tỉnh lại, nhà họ Kỷ trở mình! Con gái của nhà họ Kỷ, cho dù có ly dị cũng không buồn gả!
Đến lúc đó, đồ cưới của Hoài An sẽ trở mình gấp mấy lần! Sẽ không kém hơn tôi khi đó đâu".
"Thế nhưng đứa bé Minh Thành kia...Quả thật nhìn không tệ.."
"Đúng là tấm lòng của bà chủ! Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết! Anh họ chị cũng không thể cùng với chị dâu! Toàn bộ sống chết của nhà họ Kỷ ta quan trọng hay là người của Hoài An quan trọng? Chị dâu chị đừng quên, chị còn một đứa con trai Kỷ Kiều Văn!"
Thế nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay, cũng đều là thịt mà.
Trong lòng bà Kỷ không phục.
Nhưng mà cũng không dám tiếp tục nói với Kỷ Vân Như.
Vị em chồng này, từ nhỏ đến lớn đều không nói đạo lý với người khác, vẫn luôn tự mình xem trọng.
Chuyện cô ta cho là đúng, ai cũng không thay đổi được.
Ngay cả ban đầu khăng khăng phải gả đến nhà họ Lục, hai vợ chồng bọn họ cũng khuyên nhủ cô ta, Lục Viễn Phương không phải người thường.
Thế nhưng cũng không khuyên được.
Bây giờ cũng sắp thành một chuyện cười rồi...Nào có bà vợ cả nào cả ngày không có việc gì lắm, đi khắp thế giới làm nhục kẻ thứ ba chứ?
Mặt mũi của nhà họ Kỷ đã sớm bị cô ta ném sạch sẽ rồi.
Cũng may Kỷ Hoài An được hai vợ chồng bọn họ giáo dục rất tốt, tính tình hiền hòa.
Không cùng cô của nó một đời ngạo nghễ, mắt cao hơn đầu.
Ký Vân Tuyên cười khổ nói: "Vân Như...Anh biết ý của em, nhưng, Hoài An dù sao cũng là con gái mà anh nuôi lớn trong lòng bàn tay...Mẹ nó cũng nghĩ như vậy.
Anh biết ý đồ của em khá lớn, thế nhưng cũng phải có chừng mực.
Nếu như chọc giận nhà họ Lệ, nhà họ Kỷ chúng ta chẳng có gì tốt không nói, còn ảnh hưởng đến hạnh phúc suốt đời của Hoài An.."
Kỷ Vân Như cau mày nói: "Trong lòng tôi đã biết rồi...!Anh họ không tín nhiệm tôi sao?" "Đương nhiên là không chỉ nhà nhắc nhở em mà thôi."
"Biết rồi, Kiều Văn đâu? Hôm nay khách quý đến mà nó không về sao?"
Bà Kỷ vội nói: "Đang trên đường, đoán chừng cũng sắp đến rồi"
Không chỉ đến, mà còn đang ở trong vườn, vô tình gặp Kỷ Hoài An và Lệ Minh Thành.
Lệ Minh Thành đâm đầu đi tới, cùng Kỷ Hoài An dáng dấp có chút tương tự đàn ông, con ngươi không khỏi hơi động lại một cái.
Kỷ Hoài An thấy anh trở lại, mặt đầy vui vẻ nghênh đón nói: "Anh! Anh từ công ty quay về sao"
Sắc mặt Kỷ Kiều Văn nhìn có chút mệt mỏi, cười nhạt nói: "Ừ...!Vị này chính là cậu hai Lệ sao?"
"Đúng vậy...Anh, giới thiệu cho anh, đây là Minh Thành...Minh Thành, đây là anh em, Kỷ Kiều Văn."
Lệ Minh Thành gật đầu nói: "Chào anh cả."
Kỷ Kiều Văn cau mày nói: "Chào cậu...Tôi là anh ruột của Hoài An, lớn hơn con bé ba tuổi, coi như là nhìn nó lớn lên...Sau này nếu như nó ở nơi này, hay là ở nhà họ Lệ gặp phải nửa chuyện oan ức nào, tôi cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Kỷ Hoài An vội vàng cười khổ nói: "Anh...!anh làm gì vậy, lần đầu tiên gặp mặt lại nói những thứ này."
Lệ Minh Thành cũng không ngại, chẳng qua là cười nhạt nói: "Không sao cả.
Nếu như sau này Minh Nguyệt bị người khác bắt nạt, thái độ của anh cũng giống anh ấy vậy."
Kỷ Hoài An cảm kích nhìn anh một cái, sau đó nói: "Anh...Nếu trở lại, thì nhanh chóng vào nhà đi, một lát cô sẽ quay về ăn trưa."
"Đã đến rồi."
"Ha?"
"Ở cửa thấy xe của cô...Đi thôi, đi vào cùng nhau".
Rồi sau đó sải bước đi vào trong phòng, Kỷ Hoài An có chút ngượng ngùng nhìn Lệ Minh Thành một cái nói: "Anh cũng đừng so đo với anh ấy...Anh ấy gần đây, áp lực đặc biệt lớn...!Trước kia khá tốt, là một người bình dị."
Lệ Minh Thành cười nhạt nói: "Không để ý...Sao áp lực lại lớn?"
Kỷ Hoài An cười khổ nói: "Em nghe mẹ nói...!Hình như là cổ đông trong công ty nổi lên dị tâm, anh ấy quả trẻ tuổi, không áp chế được..."
"Biết rồi..."
Cho nên, nhà họ Kỷ có mưu đồ với nhà họ Lệ, có lẽ không chỉ là chuyện thuốc thang của Kỷ vận Tiêu.
Lệ Minh Thành cảm thấy về nhà mình sau này cần phải thông báo với anh của anh ấy một tiếng.
Kỷ Kiều Văn và Kỷ Hoài An, Lệ Minh Thành trước sau vào nhà, thấy Kỷ Vân Như, Kỷ Hoài An vội vàng giới thiệu Lệ Minh Thành: "Minh Thành, vị này là cô em...Cô, vị này là Lệ Minh Thành của nhà họ Lệ."
Kỷ Vân Như một bộ hình dáng sang trọng duyên dáng, ngồi trên ghế salon ở phòng khách, con người cười chúm chím nhìn lướt qua Lệ Minh Thành.
Quả nhiên, cùng Lệ Minh Viễn dáng dấp rất tương tự.
Không hổ là sản phẩm cùng một mẹ sinh ra.
Lệ Minh Thành lần đầu thấy Kỷ Vân Như, có chút trợn tròn mắt.
Hoàn toàn không nghĩ tới...cô của Kỷ Hoài An, lại trẻ tuổi như vậy, còn đẹp như vậy.
Cái loại đẹp đó, là một loại đẹp rung động lòng người.
Cậu ngây ngẩn nói: "Cô...Chào cô."
Kỷ Vân Như tràn đầy ý nghĩ sâu xa, mỉm cười nói: "Đây mới là lần đầu tiên đến thăm mà lại kêu cô theo Hoài An, trách sớm...Xem ra Hoài An nhà chúng ta, rất hợp tâm ý cậu."
Sắc mặt Lệ Minh Thành nhắn lại: "Ừm, Hoài An rất tốt." Mặt Kỷ Hoài An lại đó, không nhịn được mở miệng nói: "Ai nha...Cô, lời này của cô quá trực tiếp rồi!"
Kỷ Vân Như ha ha cười hai tiếng nói: "Ai yo...Con bé này xấu hổ sao! Da mặt thật là mỏng...Cô của con đã lớn như vậy rồi còn không đỏ mặt giống như con”
Đó là bởi vì da mặt cô quá dày.
Khóe miệng Kỷ Hoài An co quắp nói: "Cô quyết đoán hơn so với con.".