**********
Chương 961: Cứ nói thẳng cô muốn mượn tiền không phải là xong rồi sao
Lý Mạnh này thật đúng là để bụng vị trợ lý Lâm này mà.
Vì sợ anh không đòi lại công bằng mà nhìn cậu ta rất gấp gáp kìa.
Anh nhàn nhạt nói: “Hả? Thư ký Lý cảm thấy nên xử lý như thế nào mới tương đối thích hợp?” “Để cô Kỷ nhận lỗi với trợ lý Lâm! Cũng để cô ấy bảo đảm là về sau sẽ không ẩu đả bất cứ một nhân viên nào trong tập đoàn Quốc Doanh chúng ta nữa.
Kỷ Vân Như cười lạnh nói: “Nằm mơ sao? Để bà chủ đây đi xin lỗi một nhân viên quèn? Cô ta xứng đáng sao?”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Nếu không xứng...Vậy thì bà cũng không xứng xuất hiện ở tập đoàn Quốc Doanh của chúng tôi đầu...Lý Mạnh, cậu đi phân phó cho nhân viên anh ninh của công ty, nếu về sau bà Kỷ lại tiến vào nữa thì trực tiếp ngăn lại, nếu vẫn mạnh mẽ xông vào thì trực tiếp báo cảnh sát!” “Được, thưa tổng giám đốc.
“Lệ Minh Viễn!” “Trên thế giới này, chỉ có cô nhóc nhà tôi mới có thể dùng giọng điệu này để gọi tên tôi...Còn những người khác thì đều vô dụng thời, mời bà Kỷ đi cho.
Kỷ Vàn Như hít sâu một hơi nói: “Còn không phải chỉ là xin lỗi thôi sao...!Đơn giản thôi, cô gái, xin lỗi...Cô yên tâm, tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men cho cô
Làm Sơn Linh rụt rụt cổ, đứng ở phía sau Lý Mạnh không nói gì.
Lý Mạnh tức giận nói: “Cô trốn cái cái gì, lời xin lỗi này cô có hài lòng không? Nếu không hài lòng thì cứ nói, tổng giám đốc sẽ thay cô làm chủ.
“Tôi...!Tôi hài lòng...!
Lý Mạnh quả thực giận sắt không luyện thành thép nói: “Nếu hài lòng rồi thì ra ngoài chờ đi, lát nữa tôi giúp cô đi mua thuốc.
“Không cần đầu không cần đầu...!Tôi, để lát nữa tôi tự đi mua.
“ít nói nhảm lại, tới bàn làm việc của tôi ngồi trước đi, một lát nữa tôi liền ra “Được...!Thư ký Lý
Biểu cảm trên mặt Lâm Sơn Linh như lọt vào trong sương mù, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, đi tới ghế ngồi chỗ làm việc của thư ký, ngồi xuống chiếc ghế cao hơn bình thường mấy lần.
Cô chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay giống như đang nằm mơ vậy.
Lệ Minh Viễn biết Lý Mạnh vẫn còn chuyện muốn nói cho nên không vội vã mở miệng.
Lý Mạnh quả nhiên có chuyện muốn nói, ánh mắt anh ta nhàn nhạt nhìn Kỷ Vân Như: “Cô Kỷ còn chưa hứa về sau sẽ không để vệ sĩ của mình đụng đến bất cứ một sợi lồng nào của nhân viên nào trong công ty chúng tôi đầu Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Lý Mạnh, cậu đừng có mà quá đáng quá mức! Cậu đừng quên cậu chỉ là một thư ký nho nhỏ mà thôi!”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Đó cũng thư ký của tôi, bà Kỷ không có quyền coi thường” “Lệ Minh Viễn, cậu quả thực khinh người quá đáng! Thể diện của Kỷ Vân Như tôi còn chưa bị ai dẫm qua như vậy đâu!” “Bà có thể lựa chọn chạy lấy người, cả đời này cũng không bước vào tập đoàn của tôi nửa bước.
“Hay lắm! Một vụ này tôi sẽ nhớ kỹ! Thư ký Lý, lời cậu vừa nói tôi có thể làm được, như vậy được chưa?” “Còn phải mời cô Kỷ tự giải quyết cho tốt!”
Nói xong câu đó, Lý Mạnh mới nói với Lệ Minh Viễn: “Tổng giám đốc, tôi xin phép ra ngoài trước “Đi đi, đi mua thuốc cho người trong lòng của anh đi!”
Lý Mạnh suýt chút nữa bị lời này làm kinh ngạc mà té lăn xuống đất...Dường như xoay người liền rời đi như bỏ trốn.
Mặt Kỷ Vân Như tràn đầy sự kinh ngạc, ngay sau đó tràn ngập trào phúng cười nói: “Khó trách...Tính tình của thư ký Lý lớn như vậy, thì ra là do người trong lòng của cậu ta sao.”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Đó là một nhân viên bình thường, cũng không phải người mà bà Kỷ có thể tùy tiện động tới, không có lần sau nữa đâu!” “Đã biết...!Tổng giám đốc Lệ có thể bớt chút thời gian để thương lượng cùng tôi vài chuyện được không?"
Lệ Minh Viễn đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Bà Kỷ cứ nói thẳng đi, không cần loanh quanh lòng vòng, những lời vô nghĩa tôi không có thời gian nghe “Được, vậy tôi đây liền nói thẳng...Nếu Lệ Minh Thành và Kỷ Hoài An ở chung cũng không tệ lắm, tôi liền thương lượng với anh chuyện sau đó...Hoài An là viên ngọc quý trong tay nhà họ Kỷ, quy tắc gả con gái của nhà họ Kỷ tôi hẳn là trong lòng tổng giám đốc Lệ đã hiểu rõ rồi chứ.
Nhưng hiện giờ, bởi vì lý do của anh trai tôi nên tình huống hiện tại của nhà họ Kỷ hơi đặc thù...!Nhưng nhà họ Kỷ chúng tôi cũng không muốn để Hoài An bị ủy khuất, lại càng suy nghĩ vì thanh danh...!Vì thế của hồi môn của Hoài An cũng không thể thiếu,
Đương nhiên Kỷ Vân Như tôi cũng có thể đảm bảo với anh rằng của hồi môn của Hoài An, về sau nhà họ Kỷ chúng tôi sẽ trả không thiếu nhà họ Lệ các anh một phần nào”
Lệ Minh Viễn nghe vậy, trực tiếp bị chọc cười.
“À...Ý trong lời này của bà Kỷ là, của hồi môn của nhà họ Kỷ muốn nhà họ Lệ chúng tôi bỏ ra sao?” “Chỉ là mượn thôi...!Tổng giám đốc Lệ không cần nói khó nghe như vậy chứ.
“A...Vậy nếu Kỷ Vân Tiêu không tỉnh lại thì sao? Nhà họ Kỷ các người còn cái gì để trả? Vậy cũng xem như là mượn sao?”
Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Tổng giám đốc Lệ yên tâm, nhất định anh trai tôi sẽ tỉnh!” “Phải không...Cái nhất định này cũng chỉ có mình bà Kỷ bà tin tưởng thôi sao?” “Vậy tôi liền hỏi tổng giám đốc Lệ có đồng ý không?” “Tôi không đồng ý.
“Vậy không có gì để nói nữa rồi.” “Bà Kỷ cứ tự nhiên.” "À...!Đường đường là nhà họ Lệ, gia tộc quyền lực nhất thủ đô mà một số tiền ít ỏi như vậy cũng không kham nổi, xem như tôi đã xem trọng các người quá rồi.” "Bà Kỷ vừa mới mở miệng ra đã cướp bóc...Tay không có gì, đổi lại chỉ có một nhà họ Kỷ đã đi vào quá khứ, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì tuyệt đối sẽ chả có ai đồng ý cả." “Lệ Minh Viễn...Cậu biết rõ tôi thiếu tiền mới phải làm như vậy! Kỷ Vân Như tôi đã đem mặt mình vất xuống mặt đất để cho người ta chơi đùa dẫm đạp lên...Cậu còn muốn như thế nào nữa?” “Trừ khi chính miệng bà thừa nhận, cách nói này của bà là không có đạo lý...!Tôi mới có thể vui vẻ rồi tiếp tục nói chuyện với bà được, nếu không, bà Kỷ đều coi nhà họ Lê chúng tôi là đồ ngốc sao, tôi cảm thấy cũng không cần thương lượng thêm nữa.
Cập n*hật chương mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Kỷ Vân Như hít sâu một hơi nói: “Tôi biết...Loại yêu cầu này quả thực là không hợp lý, nhưng tôi đã không còn cách nào khác, tôi sẽ không từ bỏ cơ hội sống của anh tôi”
Lệ Minh Viễn nói nhàn nhạt: “Không ai bảo bà từ bỏ...Hà tất gì phải lấy của hồi môn của Hoài An để nói, bà cứ nói thẳng bà muốn mượn tiền không phải là xong rồi sao!”
Nó chuyện phiếm cùng Kỷ Vân Như, chính là phiền toái.
Lệ Minh Viễn đã có chút không kiên nhẫn.
Kỷ Vân Như lại nói: “Nếu trực tiếp mở miệng mượn thì cậu sẽ đồng ý sao?” “Từ lúc bà bước chân vào nhà họ Lệ rồi bắt đầu nói với ông tôi về chuyện kết hôn...!Không phải tất cả đều đữ nằm trong sự khống chế của bà Kỷ rồi sao?” “Đúng, không sai...Chuyện kết hôn của Hoài An, bao gồm cả chuyện trong lòng ông nội anh xem trọng Hoài An, Lệ Minh Thành cũng sẽ nhìn Hoài An với một con mắt khác, những chuyện đó dường như toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của tôi, duy chỉ có mỗi Lệ Minh Viễn cậu lả không...Rốt cuộc thì nhà họ Lệ vẫn do cậu định đoạt,
Cho nên, chuyện này nếu tìm ông nội cậu cũng vô dụng, chỉ có thể tới tìm cậu thương lượng.
“Thật đúng là bà Kỷ đã tính toán tốt hết cả rồi...!Biết ông nội của tôi xem trọng Kỷ Hoài An, đã nhận định cô ấy là cháu dâu tương lai của nhà họ Lệ nên mới chạy tới đây một chuyến, thật là khiến người ta bội phục" “Quá khen rồi...Nếu tổng giám đốc Lệ không thích loanh quanh lòng vòng, như vậy thì tôi cũng cứ việc nói thẳng...Chuyện hôn sự của Hoài An và Lệ Minh Thành, tôi hy vọng sẽ mau chóng tổ chức...Chỉ là trước khi đính hôn, nhà họ Kỷ tôi cũng yêu cầu nhà họ Lệ đưa sính lễ...Là 800 triệu đồ, số tiền này...!Tôi sẽ tự mình thêm vào chút cho Hoài An làm của hồi môn...Đủ 1 tỷ đô rồi thì đưa Hoài An đến nhà họ Lê...