Hai ngày sau.
Buổi chiều.
Sau khi diễn xong, Nhiếp Hạo thay quần áo rồi đi từ trong phòng nghỉ ra liền nhìn thấy Minh Dao ngồi xổm ở cửa phòng nghỉ, vẻ mặt khó chịu.
Tô Noãn Tâm còn đang tháo trang sức ở bên trong, cũng không phát hiện ra Minh Dao có gì đó không thích hợp.
Nhiếp Hạo đi qua, ngồi xổm xuống đối diện cô bé nói: “Không thoải mái sao?”
Sắc mặt Minh Dao đỏ bừng nhìn anh ta nói: “Nhiếp Hạo…Hình như “Khó chịu chỗ nào?”
“Đầu có chút choáng váng…Cả người không khoẻ.”
“Đó là bị cảm đấy…Đi, tôi dẫn em tới bệnh viện”
“Nhưng em không muốn tới bệnh viện…Em muốn ngủ.”
“Vậy em về ngủ đi… Tôi đi mua thuốc cho em”
“Vâng…Em tới chỗ anh ngủ.”
Nhiếp Hạo gật đầu nói: “Được, để tôi đi nói với Tô Noãn Tâm một tiếng”.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Vâng, không cần nói cho chị ấy chuyện em không thoải mái đâu…
Anh cứ nói em với anh đi chơi, là được, băng không chị ấy sẽ lo Nhiếp Hạo hiểu.
Người như bọn họ sinh ra chỉ sợ có thêm phiền toái cho cho người khác, làm người khác nhọc lòng.
Thật hèn mọn mà sống ở trên đời này.
Tô Noãn Tâm vừa nghe Minh Dao muốn tới chỗ Nhiếp Hạo chơi, yên lặng bĩu môi nói: “Đã biết…Phiền Nhiếp ảnh đế giúp tôi giữ trẻ”
Nhiếp Hạo không khỏi bật cười nói: “Ghen sao?”
“Không có đâu.”
“Quay xong rồi…Cũng không ở cùng nhau nữa” Tâm tình Nhiếp Hạo.
có chút phức tạp, nói ra những lời này.
Tô Noãn Tâm lập tức nói: “Đúng vậy…Quay xong rồi, chúng ta liền không ở chung một đoàn làm phim nữa…Anh và Minh Dao cũng khó đến chơi với nhau, vậy hai người đi đi, làm phiền Nhiếp ảnh đế rồi”
“Không có việc gì..Ở một mình cũng rất nhàm chán”
Nhiếp Hạo nắm tay Minh Dao, cùng nhau rời đi đoàn phim.
Trở lại khách sạn xong, Nhiếp Hạo bảo cô bé nằm xuống nghỉ ngơi trước, sau đó liền đi ra ngoài mua thuốc.
Khuôn mặt Minh Dao đỏ bừng mà nằm ở trên giường, hô hấp có chút trầm trọng.
Chỉ chốc lát sau, liền ngủ đến mơ hồ.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Minh Dao mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ tưởng Nhiếp Hạo mua thuốc xong nên đã về, quên không mang thẻ phòng.
Cô bé liền mơ hồ bò từ trên giường dậy, đi chân trần ra mở cửa.
Kết quả cửa vừa mở ra, cô bé liền trợn tròn mắt.
Người ngoài cửa cũng có chút trợn tròn mắt.
Minh Dao theo bản năng liền muốn đóng cửa lại.
Động tác của Kỷ Vân Như lại rất nhanh, dùng sức đẩy cửa lại…
Minh Dao vốn đang bị bệnh nên không có sức lực, bị đẩy như vậy, cả người nhỏ liền ngã ngồi ở trên mặt đất.
Kỷ Vân Như cười lạnh dẫm giày cao gót mà đi vào.
Đứng ở trước mắt cô bé, cô ta nhìn từ trên cao xuống mà nói: “Được lắm…Đồ ranh con, trời cao có đường mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xuống!”
Minh Dao yên lặng bò dậy từ trên đất, định chạy ra bên ngoài thì bị nữ vệ sĩ của Kỷ Vân Như giữ lấy ở trong tay, chờ chỉ thị của Kỷ Vân Như..