Khó trách anh ta và Minh Dao có thể làm bạn được, giống như hai đứa trẻ hồn nhiên rực rỡ mà chơi những trò ấu trĩ với nhau, lại còn có thể chơi vui vẻ như vậy.
Bởi vì thời thơ ấu của bọn họ đều âm u.
Trải qua vô số âm u, vẫn có thể có một trái tim trong sáng là điều rất khó.
Cô tiêu hoá hết tất cả những việc này ở trong đầu một lần, nhíu mày nói: “Chú…Vì sao lúc trước chú không nói cho em biết?”
“Có phải là chuyện gì sạch sẽ đâu? Nói cho em làm cái gì?”
“À…Vậy tại sao hiện tại lại nói?”
“Không phải bị em ép nói sao?”
“Khụ khụ…Chú, hôm nay em tức giận cũng không phải nhằm vào ện tại có thể nói đã xảy ra chuyện gì được rồi chứ?”
“À…Chú còn phải trả lời một vấn đề của em thì em mới suy xét xem có nên nói cho chú hay không”
“Tô Noãn Tâm, anh nói rồi, em không được giấu giếm anh bất cứ chuyện gì!”
“Em biết…Chú ơi được không, chỉ hỏi một vấn đề thôi”
Lệ Minh Viễn không có cách nào, anh hít sâu một hơi nói: “Em nói đi”
“Cái đó…Minh Dao là con ngoài giá thú của nhà họ Lục, nếu các trưởng bối nhà họ Lục mà biết Minh Dao tồn tại, liệu họ có thể đem Minh Dao về nhà họ Lục nuôi dưỡng không?”
“Khả năng này rất cao”
“Không phải Minh Dao không phải muốn xa thầy với mẹ sao? Trên lưng Minh Dao sẽ mang cái tên con riêng cả đời sao?”
Lệ Minh Viễn phân tích cho c: ếu Minh Dao đúng thật là con gái của Lục Viễn Phương…Vậy thì trưởng bối nhà họ Lục sẽ có quyền đưa Minh Dao về nhà họ Lục để tiếp tục nuôi dưỡng, để Minh Dao mang họ Lục…Rốt cuộc thì trên mặt pháp luật, bố mẹ hai bên, ai có thể nuôi đứa trẻ tốt hơn thì đứa trẻ liền phán cho người đi “Nếu đã như vậy…Ngay cả chú cũng không có cách nào giúp Minh Dao sao?”
“Chuyện đó là chuyện riêng, người ngoài chen vào không lọt tay, ở trên pháp luật…Anh và Minh Dao không có bất cứ quan hệ gĩ nên không có quyền lên g, Bạch Kỳ Sương thì có…Nhưng Bạch Kỳ Sương không có năng lực để giành lấy con bé”
Tô Noãn Tâm có chút mất mát nói: “Như vậy sao…”
“Ừm, cho nên, có thể nói được chưa”
“Chú…Nếu là như thế thì em liền không thể n‹ “Vì sao?”
“Em muốn bảo vệ Minh Dao thật tốt…
*.
.
” Cho nên cô nhóc này đặc biệt gọi tới là để khiến anh ăn uống không ngon sao?
Nói một nửa cũng không nói?
Tô Noãn Tâm nói sang chuyện khác: “Chú ăn cơm chưa?”
“Vừa mới ăn xong”
…Em đi gọi cơm hộp trước đã”
“Em và Minh Dao còn chưa có ă “Từ từ”
“Chú còn có việc sao?”
“Tô Noãn Tâm…Em nghĩ kỹ đi, em định không nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Noãn Tâm hít hít mũi nói: “Em làm giao dịch với Kỷ Vân Như…Nếu em không so đo chuyện hôm nay thì cô ta sẽ không tiết lộ việc Minh Dao tồn tại với trưởng bối nhà họ Lục…Chú đừng ép em”
“Hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Em không thể nói…Minh Dao khóc lóc nói không muốn về nhà họ Lục…Kỷ Vân Như sẽ tra tấn chết con bé…Em đồng ý là sẽ bảo vệ con bé rồi”
Lệ Minh Viễn nghe cô nhóc nói mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng quả thực giận sôi máu.
Rất rõ ràng chuyện này lại không tránh khỏi việc liên quan tới Kỷ Vân Như.