Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 12: Vì nàng mà bị thương



Hoa đào bám vào thân kiếm, trong mưa hoa đào, thân thể Tô Vãn nhẹ nhàng né tránh công kích của Đức Lâm, căn bản không hề ra tay đánh trả, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên. Trong mắt Đức Lâm lại coi đó là coi thường. Trong cơn giận dữ, kiếm xoay tạo gió làm cánh hoa đào bay loạn, trường kiếm vô tình đâm thẳng vào cổ Tô Vãn, con ngươi như ngọc thạch của nàng hiện lên một tia ác độc.

Ngay lúc Tô Vãn muốn ra tay, một mùi hương quen thuộc bỗng ùa vào khứu giác (mũi), thân thể lọt vào trong một khuôn ngực ấm áp.

Xoẹt...

Đức Lâm không kịp thu kiếm lại, đường kiếm sắc bén xuyên qua tơ lụa cao cấp, trực kích đâm vào da thịt trắng noản, giọt máu đỏ tươi trào ra. Nàng hoảng sợ ném kiếm đi: "Ly ca ca, ngươi bị thương rồi!"

Tô Vãn ngạc nhiên trợn to hai mắt, thấy vết thương trên tay Việt Băng Ly, mày nhíu lại, căn bản không nghĩ ngợi gì, lấy khăn lụa của mình băng vết thương trên tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Vương gia, ngươi không sao chứ? Mời thái y đến xem."

Việt Băng Ly cười ấm áp, nhìn Tô Vãn: "Vãn Vãn không có việc gì là bản vương an tâm rồi. Chút vết thương nhỏ này không là gì..."

Đức Lâm lại tức giận đẩy Tô Vãn ra, nhịn không được trách mắng: "Tô Vãn, ngươi là đồ yêu tinh hại người, đều tại ngươi, bằng không thì sao Ly ca ca sẽ bị thương, ngươi có biết vì...huhu..." Việt Băng Ly nhanh nhẹn bịt miệng Đức Lâm, cười nói: "Vãn Vãn, tính tình Đức Lâm luôn thế, nàng đừng để trong lòng."

Tô Vãn gật đầu, áy náy nói: "Chuyện này là do Vãn Vãn gây ra, hại Vương gia chịu thương, thực sự là..."

"Được rồi, thái hậu ở chính đường, nàng vào đi. Bản vương sẽ tự đến thái y viện bôi thuốc." Sắc mặt của Việt Băng Ly hơi trắng ợt, vỗ vỗ vai Tô Vãn, đồng thời nháy mắt với Đức Lâm, nàng bỗng khéo léo đi lên phía trước: "Ngươi đi theo ta vào."

Tô Vãn “ừ’ một tiếng, trước khi rời đi thì nhìn thoáng qua Việt Băng Ly một cái, vì sao luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Phản ứng của Đức Lâm? Sắc mặt của hắn? Còn bộ dạng cuống quít của Tả Diễm bên cạnh nữa.

"Công chúa điện hạ, Vương gia không thể bị thương sao?" Tô Vãn thử hỏi Đức Lâm.

Đức Lâm thật không ngờ Tô Vãn lại nhanh chóng nhìn thấu như vậy, xoay người, hai tay ôm chặt lấy gương mặt của Tô Vãn: "Vì sao ngươi lại tránh được công kích của ta nhanh như vậy, vì sao ngươi lại dễ dàng lấy được trái tim của Ly ca ca. Ngay cả tính mạng hắn cũng không để ý mà cứu ngươi."

"Điều công chúa hỏi cũng là câu hỏi của Tô Vãn. Sắc mặt của Vương gia hơi khó coi, hay ta đi thái y viện nhìn đã. Công chúa điện hạ, làm phiền ngươi..." Tô Vãn luôn cảm thấy Việt Băng Ly có chuyện gì đó gạt nàng.

Đức Lâm liếc mắt, giọng mỉa mai: "Ngươi còn giả bộ làm gì, lẽ nào ngươi không nhìn ra được à? Ca ca không thể bị thương... Nhưng mà giờ ngươi phải đi gặp mẫu hậu đã."

Tô Vãn nhàn nhạt “ừ’ một tiếng, thì ra là thân thể của nam nhân này thật sự có vấn đề, không thể bị thương? Có nguyên nhân gì khác? Đường đường là một Vương gia, làm sao lại yếu ớt như vậy?

Đang suy nghĩ thì đã tới chính đường, thái hậu ngồi phía sau lớp rèm dày, Cổ ma ma nhìn Tô Vãn: "Ngươi bây giờ mới tới nhỉ, để thái hậu chờ ngươi, lá gan cũng lớn ghê?"

Đức lâm trừng mắt Cổ ma ma một cái: "Cũng bởi vì ta làm chậm trễ thời gian, muốn trách thì cứ trách ta, đừng tưởng rằng mẫu hậu cưng chiều là ngươi có thể vô lễ như thế, dầu gì nàng cũng là Vương phi tương lai."

Cổ ma ma không ngờ Đức Lâm lại giúp đỡ Tô Vãn nói chuyện, sợ hãi khom người: "Lão nô không biết chuyện, xin công chúa điện hạ trách phạt."

Tô Vãn nhìn Đức Lâm, ánh mắt hơi xoay chuyển, thì ra nha đầu này không căm thù mình nhiều lắm, chắc là vì tỷ thí vừa rồi làm nàng nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

Lúc này, thanh âm của thái hậu vang lên từ phía sau rèm, "Đức Lâm, ngươi và Cổ ma ma đi xuống đi. Ai gia muốn trò chuyện riêng với Tô tiểu thư."

Đức Lâm hiểu chuyện, lên tiếng trả lời, thối lui ra khỏi chính đường.

Chính đường hoàn toàn yên lặng, cái lò trước rèn phun ra làn khói thơm, khói trắng lượn lờ, mùi thơm đặc biệt tràn đầy cả sảnh đường, thanh âm của thái hậu yếu ớt vang ở phía sau rèm: "Lại đây..."

Tô Vãn gật đầu, tới phía sau rèm, hành lễ: "Tô Vãn bái kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc."

Thái hậu không có lập tức cho đứng dậy, cặp mắt cẩn thận quan sát nữ tử trước mặt, tri thư đạt lễ ( học rộng và cư xử đúng lễ nghi), trên người quả nhiên không có khí phách con nhà tướng. Nhàn nhạt gọi dậy, ban cho ngồi.

Tô Vãn ngồi gần thân thể của nàng, lúc này mới phát hiện vị thái hậu này thực sự là còn trẻ trung xinh đẹp, quần áo hoa lệ trên người, trâm cài cắm trên kiểu tóc phức tạp. Dư âm thùy mị của tuổi trẻ, quả thực là người đẹp cổ điển. Nhưng cả người lại tản ra một loại hơi thở không thể coi thường, đây là thiên tính của sát thủ, mặc dù đối phương che giấu sâu thế nào, cũng có thể cảm giác được.

Trong lúc suy tư, thái hậu phút chốc nắm chặt lấy tay Tô Vãn, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi thật lòng muốn gả cho Ly nhi sao?"

Tô Vãn không dám thở mạnh, thái hậu này giống như quỷ, đột nhiên nắm tay người ta, làm nàng sợ đến nỗi suýt chút nữa bóp cổ họng của nàng ta rồi. Quả thực là nữ nhân quái quỷ. Giả bộ sợ hãi cúi đầu, giọng nói như tiếng muỗi vo ve: "Tô Vãn nghe lời cha, Việt vương chọn trúng dân nữ là phúc khí của dân nữ, đương nhiên là thật lòng."

"Ừ." Thái hậu nặng nè ừ một tiếng, dựa đầu vào nhuyễn tháp (giường nhỏ dùng để ngồi hoặc nằm khi tiếp khách) làm bằng gỗ tử đàn, mắt phượng hơi mở, nói lần nữa: "Tơ tứ tiểu thư, người trong thiên hạ đều biết ngươi là phế vật, ngươi cảm thấy ngươi có đủ tư cách để đứng bên cành Ly nhi sao, Tô Vãn?"

Đáy mắt Tô Vãn phút chốc trở nên lạnh tanh, nhưng nàng cúi đầu, thái hậu căn bản không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nàng, tay nắm thật chặt làn váy, một lát không lên tiếng. Lão vu bà ( bà phù thủy già )chết tiệt, cố ý làm khó nàng.

Nếu như tự ý lộ ra bản tính cuồng vọng, chỉ làm cho mình thêm phiền phức, chỉ có thể để thái hậu thấy sự "Phế vật" của mình, thì bà ta mới không đụng tới mình? Nhưng không phải điều mình muốn là không để bất cứ ai khi dễ mình sao? Đó không phải tác phong của Tô Vãn nàng, ngay lúc nàng đang suy tư nên trả lời thế nào, một thanh âm vang dội vang lên phía sau rèm: "Mẫu hậu, nhi thần thích Vãn Vãn, cho dù nàng là phế vật đệ nhất thiên hạ, nhi thần cũng thích nàng. Ở trong Ánh Tuyết quốc này, cũng chỉ có một mình Tô Vãn mới xứng đôi với nhi thần."

Lòng Tô Vãn lộp bộp một tiếng, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, xuyên thấu qua bức rèm che, mơ hồ có thể thấy được trường bào xanh đen của Việt Băng Ly đứng ở chính đường. Trên người lộ ra địch ý nhè nhẹ, như là cố ý đối nghịch với thái hậu.

Thái hậu đứng dậy, nhảy xuống tháp, dứt bỏ bức rèm che, tới trước mặt Việt Băng Ly, đau lòng nói: "Ngươi nhất định phải đối xử tàn nhẫn với mẫu hậu như vậy sao?"

"Mẫu hậu, tại sao phải ép nhi thần cưới một nữ tử không thích. Ngươi nói tiểu thư tướng phủ như thế, rốt cuộc muốn nhi thần phải nói sao với tướng quân?" trong mắt của Việt Băng ly nhìn không thấy một tia quyến luyến đối với mẫu thân, ngược lại là nồng nặc chán ghét.

Thái hậu nhíu mày thật chặt, nước mắt trượt ra ngoài, chợt gạt trường bào của Việt Băng Ly thật mạnh: "Cút! Cút hết ra ngoài cho ai gia!"

[Diễm : tại sao anh ý lại không thể bị thương nhỉ, tiểu đường chăng.Ari:Thời đó có tiểu đường rồi hả??Theo Ari thì có thể máu anh không đông..theo phim là thế : "> ) ]