Chủ Nhân, Ngài Đến Sai Ổ Rồi!

Chương 17: Phiên Tuyết giống mèo nhỏ y như đúc



Nụ hôn chớp nhoáng đơn thuần, Phiên Tuyết không thấy có gì là không ổn, vừa nãy cảm xúc của cậu dâng trào, thấy môi Cảnh Thần gần trong gang tấc, cậu không khống chế được liền hôn lên. Mặt Phiên Tuyết đỏ hồng, cậu có cảm thấy có chút kỳ quái, trước đây khi là mèo cậu liếm anh cũng không có cảm giác lạ như vậy, tại sao cái gọi là "hôn môi" này làm cậu có chút choáng váng nhưng cậu cũng không chán ghét cảm giác này. Cậu mím môi, thành thật nói:

- Thích, Cảnh Thần.



Sau nụ hôn buổi trưa, Phiên Tuyết tự đánh đồng nụ hôn giữa người với người và hành vi liếm lông giữa mèo với nhau, cả hai hành động này đều để thể hiện tình cảm. Đôi mắt Phiên Tuyết trong như dòng suối màu hổ phách, sâu thẳm, nhè nhẹ gợn sóng, Cảnh Thần có thể thấy rõ ràng, hình ảnh của anh toàn bộ được phản chiếu trong đôi mắt của cậu, anh nhịn không được muốn hôn, khàn giọng dỗ dành:. Truyện mới cập nhật

- Nụ hôn quá ngắn, tôi vẫn chưa cảm nhận được sự yêu thích của cậu, cậu muốn thử lại không, hửm?

Nhìn thấy cảnh này, Quý An không cảm thấy mệt mỏi nữa, chân cũng hết run, anh lập tức đứng dậy rồi chạy khỏi sân tennis với tốc độ ánh sáng. Cùng lúc đó ở biệt thự ngoại ô phía Đông, Tham Linh Kính đang run lên, Bạch Xuyên mơ màng nghe thấy âm thanh liền sững người lại nhưng khi Bạch Xuyên mở mắt ra, Tham Linh Kính lại ngừng di chuyển, cậu thất vọng thở dài một hơi. Chỉ là một phản ứng nhẹ như vậy biết tới khi nào mới thu thập đủ linh lực để tìm được vị trí của linh hồn chứ! Bạch Xuyên nhắm mắt lại để tiếp tục tĩnh tâm nhưng Tham Linh Kính lại lần nữa liên tục run nhẹ. Tham Linh Kính cứ như vậy hơn mười phút khiến Bạch Xuyên căng thẳng theo, giờ đây cậu cứ trợn mắt nhìn Tham Linh Kính, lòng tò mò cũng dần biến mất.

Khi Quý An lái chiếc Maybach của Cảnh Thần xuống dưới lầu công ty, Cảnh Thần và Tiêu Khả vừa bước ra ngoài, mặt của tiểu tổ tông đỏ hơn so với ban nãy, môi cũng sưng lên. Quý An cảm thấy mình quá sáng suốt, lòng vui phơi phới, chân cũng tự giác nhấn ga mạnh hơn. Nhưng trước khi xe chạy về Tây Đình, một cái đầu bông xù dựa vào cánh tay Cảnh Thần, anh nhìn tiểu gia hỏa đang say ngủ, khóe miệng cong nhẹ, nhịn không được kéo cậu vào lòng.



Cuộc sống nửa tháng tiếp theo diễn ra vô cùng thuận lợi, mỗi sáng Quý An vui vẻ huýt sáo đến Tây Đình đón ông chủ và tiểu tổ tông đi làm. Cảnh Thần lại trở lại thành người nghiện công việc, còn Phiên Tuyết tuy là nhà điều chế nước hoa nhưng Quý An cơ trí đem bàn làm việc của Phiên Tuyết bố trí trong phòng của tổng giám đốc. Quý An cảm thấy việc mình làm chỉ có thể dùng một chữ để hình dùng. NICE!

Ngày thường khi Cảnh Thần làm việc Phiên Tuyết cũng không an tĩnh ở bên cạnh anh, lúc thì ngồi trên đùi Cảnh Thần cùng nhau xem văn kiện, lúc thì ngủ nướng trên sô pha của văn phòng. Đôi khi dưới sự cầu xin tha thiết của Đàm Úc, Phiên Tuyết sẽ đến phòng điều chế nước hoa ở tầng 62 điều chế một chút.

Bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, Quý An đang ôm một chú mèo con, anh hít thở sâu mấy lần tự nhủ: "Một chiến binh chân chính phải dám đối mặt với cuộc sống tăm tối". Sau khi làm tốt công tác tư tưởng, Quý An gõ cửa phòng của tổng giám đốc.

- Vào đi.

Giọng nói của Cảnh Thần vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc. Quý An dừng một chút, vuốt nhẹ con mèo đang ở trong lòng, sau đó đẩy của bước vào. Cảnh Thần không ngước lên, tiếp tục phê duyệt tài liệu, anh nghe thấy một tiếng "Meo~" nhỏ. Cảnh Thần dừng lại, nhìn lên thấy Quý An ôm một con mèo con trắng như tuyết, một con mèo giống như Bông Tuyết.