Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 2: Xuyên (2)



Đến khi anh sắp xếp những ưu tư của bản thân mình, lại như từ trong trí nhớ thu thập thêm được một vài thứ, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến nhảy cẫng lên, không đúng nha! Cái này không đúng! Đất nước này gọi là nước Hoa cũng không có sai, nhưng thời gian là lúc thành lập là không đúnng nha! Chủ tịch vẫn là người đó, nhưng những sự kiện cùng với thời gian lịch sự đều không đúng! Đây là đang xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là... Thế giới song song trong truyền thuyết?!

"Quân Tử, con khỏe chưa?"

Lưu Điền Phương mở cửa đi vào, trong tay còn bưng một chén gà nước đường.

Thật may anh còn một chút trí nhớ, bản thân anh cũng là người miền nam, ngôn ngữ ở quê với nơi này cũng không khác biệt lắm, đều là người Hẹ*, cho nên việc nghe nói, ở đây không thành vấn đề.

(*Chỉ người Hán từ lưu vực sông Hoàng Hà dần dần di chuyển đến phương Nam từ thế kỷ thứ 4, nay phân bố ở các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, Quảng Tây, Giang Tây, Hồ Nam, Đài Loan...)

"Con đỡ nhiều rồi."

Nghe anh nói như vậy, Lưu Điền Phương vẫn là không an tâm sờ trán anh, phát hiện thân nhiệt không cao, lúc này mới gật đầu cười: "Không nóng, tốt, Quân Tử, uống đi, uống xong ngủ một giấc sẽ tốt."

Trần Kiến Quân nhận thấy, chén này cũng không phải trắng tinh, mà là có màu xanh đậm, còn có vết nứt, miệng chén bị tét, anh nuốt nước miếng một cái, dù nó bị nứt, nhưng trông vẫn sạch sẽ.

Ban đầu còn không cảm thấy gì, vừa nhìn thấy chén trứng gà nước đường này, trong lòng anh đã suy nghĩ, tránh được chỗ nứt đó, uống một hơi vào, ngay ngắn đổ hết chén vào trong miệng.

Ngọt ngọt, thơm thơm, mùi vị so với tưởng tượng của anh thì ngon hơn, hơn nữa... Anh sờ bụng một cái, cảm giác chỉ mới vừa nhét được kẽ răng, còn đói.

Nhìn anh như vậy, Lưu Điền Phương nhận lấy chén: "Con chờ chút, mẹ đi hấp cho hai củ khoai lang, được chứ?"

Trần Kiến Quân suy nghĩ một chút: "Hình như là đến cung tiêu xã mua muối." Anh suy nghĩ một chút, mới gật đầu một cái.

Ba anh em bọn họ, trừ anh là con trai trưởng, ở cùng với cha mẹ, còn hai người em, sau khi kết hôn sẽ phân ra, nhà bọn họ là cha mẹ xây cho, cũng không cách xa lắm, mỗi nhà cách nhau khoảng mấy trăm mét.

Bây giờ em trai lớn đã kết hôn chuyển ra ngoài, bây giờ trong nhà, còn cha mẹ, anh cùng vợ, em trai, em gái.

Lưu Điền Phương vào trong phòng bếp nhìn một cái, nồi đã nấu, hẳn là phát hiện muối đã dùng hết, mới đi cung tiêu xã.

Bà mở nắp nồi ra nhìn xuống, lửa không tới, lại cho thêm củi đốt.

Cung tiêu xã ở trong thôn chỉ có một gian hàng, những thứ có cũng không nhiều, căn bản cũng chính là mua gạo dầu muối tương giấm trà mỗi thứ một ít, rất nhanh Hứa Hiểu đã trở về.

Cô thấy Lưu Điền Phương đang bận rộn trong bếp, gọi một tiếng mẹ.

Lưu Điền Phương thấy cô, mặt mày cũng vui vẻ, nhưng bà cũng không quá vui vẻ với con dâu này, dù sao cô cũng là người trong thành phố, yếu ớt, kết hôn với con trai bà, đều là con trai bà phải nhường nhịn cô, cũng không làm ruộng, gia cảnh cũng không tốt, nhưng bây giờ cô ấy cũng đã gả cho con trai mình, trong bụng còn có cháu trai của mình, thái độ theo đó cũng tốt lên nhiều.

"Con về rồi, dọn bát đũa, con làm nhanh lên một chút, Quân Tử đói." Bà thêm chút muối, liền có thể ra lò.

Hứu Hiểu vội vàng gật đầu: "Dạ được."

Người đi làm việc cũng quay về.

Hứu Hiểu dọn xong chén đũa, đi vào phòng: "Thế nào? Khá hơn chút nào không?"

Nhìn Trần Kiến Quân ngồi ở chỗ đó, ngẩ người, đi tới lấy tay sờ trán anh.

Nhắc tới nguyên chủ tại sao không thoải mái, bởi vì trước đây hai ngày Hứu Hiểu ngửi được mùi vị, không thoải mái liền nôn, sau đó đi đến đại phu khám, nói là mang thai, người này lần đầu tiên làm cha, lại vui mừng quá mức, buổi tối ngủ không được, ra ngoài chạy mấy vòng, sau liền cảm thấy lạnh, chảy nước mũi mấy ngày, tối hôm qua vẫn còn sốt.