Đến buổi chiều, khi Nguyệt Y tan học cũng đứng chờ người đến đón như ở Đế Đô, nhưng có điều khác biệt là lần này cô bé không còn cô đơn nữa, thay vào đó là còn có Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích, còn có Vương Yên Vũ nữa, cả bốn đứa bé đều đứng ở trước cổng trường, vừa nói chuyện vừa chờ đợi, không khí cũng rất vui vẻ.
Đột nhiên lúc này Nguyệt Y liền im bặt, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy, Hoắc Ninh Tích thấy thế liền nhìn cô bé, nói:
- Y Y? Sao vậy? Tự nhiên run quá vậy?
Lúc này thì Hoắc Ninh Tường và Vương Yên Vũ nhìn thấy từ xa có một người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng đang bước đến chỗ bọn họ, cô ta bước một bước là Y Y cũng run lên một chút, bàn tay nắm chặt lấy vạt của Hoắc Ninh Tích, còn nép ở sau lưng của Hoắc Ninh Tích nữa.
Hoắc Ninh Tường thấy vậy cũng tiến lên một bước, sau đó lạnh nhạt, nói:
- Dì là ai vậy?
Khi này Tần Khả Kiều cũng chẳng đếm xỉa gì đến Hoắc Ninh Tường, chủ yếu là nhìn vào Nguyệt Y. Cô ta còn ngồi xuống, dang rộng hai tay ra, nở một nụ cười rất vui vẻ, nói:
- Y Y, mẹ đến đón con rồi đây.
Nghe vậy thì ba đứa nhỏ cũng giật mình mà nhìn sang Nguyệt Y, nhưng con bé đã run rẩy đến mức không nói nên lời rồi. Khi này Hoắc Ninh Tích cũng nắm lấy tay của Nguyệt Y, nhỏ giọng nói:
- Y Y, cháu sợ dì ấy hả?
Nguyệt Y liền gật đầu như gà mổ thóc. Đến đây thì Hoắc Ninh Tường và Vương Yên Vũ giống như là một tấm khiên vững chắc bảo vệ hai cô gái nhỏ vậy, hai chàng trai cũng rất ra dáng mà đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tần Khả Kiều, nói:
- Đừng có hồ ngôn loạn ngữ. Mẹ của Hứa Nguyệt Y tên là Hoắc Ninh Tuyết, dì là ai? Sao lại tự xưng là mẹ của Nguyệt Y chứ?
Tần Khả Kiều nhìn thấy dáng vẻ của hai đứa này thì cũng đoán rằng là con nhà khá giả, không thể động được. Đến đây cô ta liền nhỏ giọng nói:
- Hai đứa nói gì lạ vậy? Dì là Hoắc Ninh Tuyết đây, mẹ của Y Y mà, chắc mấy đứa chưa từng nhìn thấy dì nên không biết đúng không?
Dừng một chút, Tần Khả Kiều lại nhìn Nguyệt Y, nở một nụ cười, nói:
- Đúng không Y Y? Mẹ là mẹ của con mà?
Đến đây Hoắc Ninh Tường lại cười nhạt, sau đó lại nhìn Tần Khả Kiều nói:
- Vậy thì lạ thật đó, Hoắc Ninh Tuyết là chị gái của tôi, sao tôi lại không biết chị gái của tôi lại già bà xấu xí như vậy thế? Dì rốt cuộc là ai? Nếu dì còn ở đây thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!
Khi này Tần Khả Kiều liền cứng đờ, cô ta chỉ đành bám víu lấy Nguyệt Y nhưng con bé rất sợ hãi mà nép ở trong lòng của Hoắc Ninh Tích, cho đến khi Hứa Dịch đến.
Vừa nhìn thấy Tần Khả Kiều làm loạn ở trước cổng trường học thì anh đã rất tức giận, anh vừa đến thì Nguyệt Y cũng ngay lập tức chạy đến ôm lấy anh, lúc này anh cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho con gái, nhỏ giọng nói:
- Không sao, cha ở đây.
- Cha ơi… Hức… Y Y sợ… Y Y muốn mẹ… Y Y muốn mẹ…
Tần Khả Kiều đến đây còn lên mặt phách lối, tưởng rằng người “mẹ” trong lời Nguyệt Y gọi là mình, cô ta hiên ngang bước đến trước mặt của Hứa Dịch, nói:
- Không nghe con gái nói gì sao? Con bé muốn mẹ đó, mau đưa Y Y cho tôi.
Hứa Dịch nhíu mày, sau đó anh cũng để mấy đứa nhỏ đưa Y Y lên xe trước, Tần Khả Kiều thấy anh như thế liền ngạc nhiên, còn mắng anh không biết liêm sỉ. Lúc này Hứa Dịch cũng không muốn nể nang gì nữa, anh nhìn cô ta, nói:
- Tần Khả Kiều, cô ăn tiền chưa đủ sao? Tất cả tài sản của tôi đều đã bồi thường ly hôn rồi, thứ tôi cần chỉ là Y Y thôi. Lúc đó cô từ bỏ Y Y một cách dễ dàng như thế mà? Sao vậy, bây giờ hối hận sao? Hay hết tiền rồi nên muốn moi thêm một chút?
Dừng một chút, anh lại nói:
- Vậy tôi nói cho cô biết, năm mơ đi! Tôi sẽ không bao giờ cho cô thêm một đồng nào nữa đâu!
Nói xong thì Hứa Dịch còn định quay người bỏ đi, nhưng Tần Khả Kiều lại nắm lấy tay anh, sau đó hung hăng nói:
- Hứa Dịch, anh cưới con khốn nào rồi? Là con khốn nào làm mẹ của Nguyệt Y? Hả!
- Tôi cưới ai có quan trọng sao?
- Tại sao lại không? Tôi là mẹ của Y Y, là tôi sinh nó ra! Nó là con gái tôi!
- Cô sinh ra nhưng cô đã bao giờ yêu thương Y Y chưa?
Một câu hỏi của Hứa Dịch làm cho Tần Khả Kiều đứng hình, bao nhiêu người ở trước cổng trường cũng đứng lại để xem, đến đây anh lại thở dài một tiếng, nói:
- Tần Khả Kiều, năm đó là tôi sai khi đã ham việc bỏ cô và Y Y ở nhà một mình. Nhưng con bé chỉ mới có năm tuổi, một đứa con nít năm tuổi mà cô nói gì với nó vậy? Cô nói rằng nó nên là nam, nếu nó là nam thì tôi sẽ về nhà thường xuyên hơn sao? Tại vì nó không là nam nên ông nội mới không thương nó! Tần Khả Kiều, rốt cuộc cô đã tiêm nhiễm vào đầu Y Y cái gì… Khiến cho con gái tôi sợ hãi nhân loại như vậy?
- Tôi…
- Chưa hết, ban đêm nằm ngủ, giấc ngủ của Y Y chưa bao giờ yên giấc. Mỗi khi ngủ con bé luôn nằm mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ của nó luôn là cầu xin cô… Nó xin lỗi mẹ… Một đứa con nít thì có lỗi gì mà phải xin lỗi chứ? Xin lỗi vì nó được sinh ra sao? Tần Khả Kiều… Cô rốt cuộc… Muốn gì ở tôi?
Có lẽ bao nhiêu tức giận của Hứa Dịch bây giờ đã bộc phát rồi, nói cũng đúng thôi, tuy anh chưa hẳn là một người cha tốt, nhưng anh vẫn đang cố gắng bù đắp. Nhưng từ khi Tần Khả Kiều xuất hiện, thì những gì anh cố gắng đều như đổ sông đổ biển.
Anh thật sự muốn hỏi cô ta… Cô ta muốn gì ở anh chứ?