Chu Sa Nhiễm

Chương 2



Chương 2:
Có vẻ như đa số anh hùng đều mang một cái tên không tầm thường, ví như, đằng ấy tìm khắp thiên hạ mà xem, chẳng anh hùng nào tên là Cẩu Thặng Tử (đồ chó ăn thừa) hay Nhị Xuyên Tử, và anh hùng của chúng tôi, không, nữ anh hùng, cũng có một cái tên bất phàm!
Nàng tên Chu, tên chỉ có một chữ Sa!
Không sai, là Sa, không phải Cát, nhìn xem, ngay đến cái tên cùng tràn đầy hương vị mạnh mẽ, người ấy không là 'nữ hán tử*' thì ai mới là 'nữ hán tử'?
(*Nữ hán tử: Những người phụ nữ mạnh mẽ, oai phong hơn cả đàn ông)
Giang Viễn Lâu cảm thán mạnh mẽ, nhớ lại lúc hắn cầm trên tay tờ danh sách nhập học, cứ ngỡ một đám người già phòng giáo vụ bốn mắt chập cheng đánh nhầm chữ, hoặc cũng có thể do chiếc máy in cũ kĩ ở chung với đám cổ vật quá lâu cũng già nua theo, nếu không đây chắc chắn là một cậu chàng mạnh mẽ, ngờ đâu lại là một cô gái mạnh mẽ. Giang Viễn Lâu gào thét, chúa trời không chút nhân từ, chỉ coi vạn vật như cống phẩm không có sự sống, muốn diệt từ những người đàn ông ngành Lịch sử chúng tôi.
Trả lại em gái cho tôi!
Cát, Sa, chỉ khác biệt một chút, lại có cảm giác xa tận chân trời!
Chu Sa, cảnh sắc có bao nhiêu tươi đẹp, ánh trăng mông lung, nhẹ nhàng tựa cát, năm tháng nước trôi, vì người điểm chu sa, biết bao nhẹ nhàng uyển chuyển, nghe thôi mà đã mường tượng ra một em gái mềm mại.
Chu Sa, xì, không nói nữa, không phải là thủy ngân sao? Giang Viễn Lâu ngay đến khinh bỉ cũng muốn lười. Béo thì tương đối nhân từ, "May mà (ngoại hình) vẫn là một em gái!"
Giang Viễn Lâu không thể không đồng tình.
Người thi khoa Khảo cổ ít đến đáng thương, đừng nói trong trường, ngay đến trong sân trường cũng thuộc thành phần dân tộc ít người nhất trong những dân tộc ít người. Thế giới toàn một đám đàn ông, những chàng trai đang tan nát trái tim cũng không ít, hiện tại tốt đẹp hơn, có những năm đóa hoa vàng. Nhưng... cái này rất quan trọng... đã vứt bỏ thuộc tính không cần nhắc tới, nhưng hai cái người Đông Bắc cao to cường tráng, tóc ngắn bó ngực, nhìn còn nam tính hơn bọn họ tới ba phần, thực sự là con gái sao? Thật sao? Thật không phải con trai à? Bọn Giang Viễn Lâu tràn đầy nghi ngờ. Chỉ còn lại ba người, may thay, chí ít (ngoại hình) cũng rất giống con gái.
Trái tim những chàng trai chất phác đau khổ đến tê dại khi thi vào khoa Khảo cổ may thay đã được sưởi ấm đôi phần. Chí ít... chí ít vẫn còn nhìn thấy phụ nữ, có còn hơn không, những chàng trai cô đơn ở ngành Hán cổ rất dễ thỏa mãn. Huống hồ, mấy cô em gái này, một cỗ thi thể nữ ngàn năm không mục nát, một nàng cương thi ngàn năm quắt queo như mới vừa đội đất mà lên, và cả một nàng cương thi ảm đạm tiến hóa từ cỗ thi thể vừa chết chưa lâu, nhìn xem có bao phần thân thiết, hoàn toàn thể hiện và toát ra được thuộc tính và nội hàm của khoa Khảo cổ...
Đàn anh trong khoa Khảo cổ hát suốt một buổi tối, "A, lĩnh ngộ qua bao nhiêu đau khổ, thì ra các em chính là toàn bộ của chúng ta!"
Mà bên này, bạn học Tiểu Chu vừa nhập học đã gây ra náo loạn – đó là tên gọi thân thiết do giáo sư Chu Nhân Mỹ của khoa Khảo cổ đặt, lí do là: khoa Khảo cổ chúng ta ở mọi nơi mọi thời điểm có thể gặp hay cần đến Chu Sa, để lúc đó tránh nhầm lẫn, gọi là Tiểu Chu đi. Có sinh viên khó bảo muốn gọi là "Tiểu Trư", nhưng "Tiểu Trư" này lại quá gầy, khẳng định là dùng chất tạo nạc nuôi lớn, chẳng có bao nhiêu thịt, thì đành ngoan ngoãn gọi "Tiểu Chu" như mọi người.
Đứng trước giường trong phòng kí túc xá, cô căng thẳng miết lấy chiếc mũ cỏ cũ kĩ của mình, chiếc bao tải được đặt xuống dưới chân, ngoài ra còn có ánh mắt cổ quái đang đánh giá của ba vị đàn chị, những ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình khiến cô có chút không dám động đậy.
Phòng kí túc xá ở đây, bốn người một phòng, cô là người đến cuối cùng, những phòng khác đã đủ bốn người, nên cô được phân đến gian phòng "tổng hợp" này, sở dĩ gọi nó là phòng tổng hợp, vốn họ cũng giống cô, phòng cho người cùng khoa cùng lớp đã hết nhưng lại thừa ra một người, được rồi, xếp lại với nhau, vừa hay lại đủ tạo thành "Liên minh Quốc tế", chẳng phải thế sao? Gian phòng này có một người chuyên ngành Tiếng Anh, một người học Kiến trúc, còn một người học Quốc họa, thêm cô vào, vừa đủ một bàn mạt chược.
Sau nửa phút đồng hồ im lặng, kịch liệt bạo phát, "Mẹ nó! Em chính là hộ giết lợn chuyên nghiệp được chia sẻ điên cuồng trên Weibo, à không, nữ anh hùng bắt cướp? Mẹ khỉ, tôi muốn đăng Weibo! A a a a a!" Một chuỗi âm cuối không rõ ý nghĩa!
"Chu choa, em trắng thế, dùng kem dưỡng da gì đấy?" Một cô gái tóc dài gầy thấp đi đến, sờ vào cánh tay cô. Tiểu Chu Sa mặt không đổi sắc khi đối mặt tên cướp, ngầm bị bọn con trai khóac lên danh hiệu "nữ hán tử", lúc này lại căng thẳng tới mức tay chân lóng ngóng, nhẹ nhàng chớp một cái, "Không dùng ạ, lớn lên đã như thế."
Một cô gái tóc ngang vai, cao gầy, mắt đeo kính, nhã nhặn bước đến giới thiệu, "Chị là Chu Sai, khoa Tiếng Anh." Cô ấy chỉ về phía cô gái thấp người, "Cậu ta là Bàng Tuyết, học Quốc họa", sau đó chỉ sang cô gái vừa hét lên ban nãy còn giờ đang điên cuồng ấn điện thoại, "Lưu Di, khoa Kiến trúc. Em còn đồ gì phải chuyển không? Có cần bọn chị giúp không? Bọn chị có thể giúp một tay."
Chu Sa lắc lắc đầu, "Không cần, cảm ơn chị, em chỉ có một ít đồ này thôi!" Lúc này cô mới nhớ ra việc giới thiệu bản thân: "Em là Chu Sa! Khoa Khảo cổ!"
Lưu Di, người đang bận rộn đăng Weibo cười "phì" một tiếng, "Chu Sa trong chu sa chí phải không?"
"Vâng!"
"Ha ha, khoa Khảo cổ mấy đứa nghiên cứu toàn là đồ cổ, tên em rất hợp đấy. Ha ha!"
Chu Sai lườm cô ấy một cái, nói, "Đừng để ý đến cậu ta, một kẻ điên, thu dọn đồ đạc đi, trời nóng thế này tắm một cái rồi nghỉ ngơi chút, ngồi xe có cực lắm không? Đói không? Tôi xuống dưới mua ít đồ, tiện có cần mua gì không?"
Chu Sa thẹn thùng lắc đầu, Lưu Di đang kêu ngao ngao, "Ai là kẻ điên, cậu mới đúng! Tôi muốn ăn dưa hấu, mua cho tôi một cân. Không! Mua một quả, tôi mời khách! Mừng anh hùng gia nhập phòng mình!" Bàng Tuyết nói không muốn ăn dưa hấu, muốn mời thì mời ăn cơm, ba người ha ha đùa giỡn, Chu Sa trầm mặc lấy ra một chiếc dao, một chiếc nồi nhỏ, một chiếc thớt gỗ, hai chiếc bát gang, cả phòng kí túc chấn động, Lưu Di kêu lên đầu tiên, "Mẹ khỉ, bạn học Chu Sa, em đến học đầu bếp à? Em đến nhầm địa chỉ rồi Tân Đông Phương* không nằm ở chỗ này."
(*Tân Đông Phương: Tập đoàn Giáo dục)
Chu Sa mù mịt, Lưu Di đến gần Bàng Tuyết đẩy cô ấy một cái, tỏ ý cô nàng vừa nhìn đã biết đồ nhà quê này biết cái gì là "Tân Đông Phương", Tân Đông Phương dù có quảng cáo lợi hại đến mức nào, cũng không thể sánh với San Ka La*.
(*San Ka La: Quán ăn ở Hồng Kông)
Lưu Di chuyển chủ đề, gián tiếp hỏi tới nghi vấn của Giang Viễn Lâu và Béo, "Em là người tỉnh nào? Em đi xe gì đến đây?"
Chu Sa nói ra địa chỉ, Lưu Di cầm điện thoại tra Baidu rất lâu nhưng cũng không ra, không cần hỏi nữa, tuyệt đối là vùng núi nào đó vệ tinh không định vị được, Lưu Di đành bỏ cuộc, "Vậy em đến bằng cách nào?" Con dao kia có thể mang lên xe lửa sao? Đồ nhà quê vừa nhìn đã biết không có tiền ngồi máy bay, tuyệt nhiên có thể loại trừ máy bay. Huống hồ càng không thể mang lên máy bay!
"Đầu tiên là ngồi máy kéo, sau đó chuyển bốn chặng xe khách là đến!"
Lưu Di đảo tròng mắt, những người khác lặng lẽ rời đi. Chu Sai đi mua đồ, Bàng Tuyết có hẹn với bạn trai.
Lưu Di bò ra giường nghịch điện thoại, kể cho bạn bè về bạn cùng phòng kì quái vừa đến phòng kí túc xá của họ.
Chu Sa bắt đầu dọn dẹp bày biện đồ đạc. Phía trên là giường, phía dưới là bàn để máy tính và học bài, còn có một chiếc tủ lớn có thể đặt đồ ở đó. Đồ của cô không nhiều, chỉ có một chiếc bao tải lớn, ngoài bộ dụng cụ nhà bếp, còn có vài quyển sách, và một chiếc hộp nhỏ, chiếc hộp nhỏ bảo bối của cô đặt trong tủ, một con búp bê Nga và mấy viên đá óng ánh thì đặt trên bàn, cuối cùng là mấy bộ quần áo... đây chính là toàn bộ gia tài của cô!
Cô đi tắm rửa, mặc lên chiếc quần thể thao màu xám nửa mới nửa cũ cùng chiếc áo phông màu trắng bên trên có in hình chú mèo, cô vuốt mái tóc còn đang ướt của mình, ra ngoài hỏi Lưu Di chỗ có thể mua thùng và chậu rửa mặt. Lưu Di chẳng muốn quan tâm, nhưng không quan tâm thì lại không hay cho lắm, liền liếc nhìn cô, ngay lập tức cô nàng bị dọa hết hồn, không biết do ánh sáng hay do cô vừa tắm rửa, hoàn toàn mất đi cảm giác hư không ban nãy, da cô vừa trắng, đứng ngược sáng cũng trắng đến trong suốt, con ngươi vừa to vừa sâu, đôi mắt long lanh nhìn vào mắt cô nàng, chiếc mũi nhỏ, bờ môi cũng rất cuốn hút, nhìn bộ dạng vô cùng đơn thuần vô cùng xinh đẹp, khiến người ta tim đập loạn nhịp.
Lưu Di ú a ú ớ, rất lâu không nói ra lời, mãi sau mới nói với cô xuống dưới lầu đi thẳng sau đó rẽ trái là cửa hàng bách hóa Bạo Lợi, là cửa hàng của một người thân bắn đại bác chưa tới nào đó của hiệu trưởng mở, muốn mua đồ rẻ một chút thì tốt nhất là mua ở chợ đêm bên ngoài trường, đi xe mất năm phút, còn đi bộ thì mất mười tám phút.
Chu Sa gật gật đầu, nói cảm ơn, nói, em muốn ra ngoài thăm thú trường học, buổi tối sẽ đi mua.
Lưu Di lè lưỡi, em ngồi xe hơn nửa ngày, không mệt sao?
Chu Sa nói, vẫn ổn, thôi em đi đây. Tạm biệt!
Lưu Di cũng nói, ừ, tạm biệt! Lạc đường thì gọi điện thoại cho tôi.
Sau đó Lưu Di mới nhớ ra đồ nhà quê ấy móc đâu ra điện thoại?
Lưu Di lại ngao ngao với đám bạn: Mình sai rồi! Đồ kì quái kia hóa ra lại là một mỹ nhân!